"Lý Tân Kỳ, em còn tiếp tục ôm anh như vậy nữa, anh sẽ không làm được bữa tối." Lý Thâm kéo kéo cánh tay tôi, có chút khó xử nói.
Tôi lại chẳng hề bận tâm, chỉ ôm lấy anh thật chặt không chịu buông, đặt vầng trán lên tấm lưng anh, thấp giọng thì thầm: "Không sao cả."
"Hả?"
"Dù sao em cũng không đói."
Vừa dứt liền, Lý Thâm liền nhẹ nhàng kéo tôi qua, thuận thế ôm tôi vào trong lòng, cúi đầu xuống nhìn thẳng vào tôi, hỏi: "Hôm nay em sao vậy? Cảm thấy không khỏe?"
"Không." Tôi vội vàng tránh né ánh mắt của anh, cười nói, "Chỉ là… rất muốn ôm anh như vậy mà thôi."
Lý Thâm nhíu chặt mày, chăm chú nhìn tôi một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi tiếp một câu: "Em xác định không cần ăn cơm tối?"
"Ừm."
"…Được." Anh gật đầu, bất chợt xoay người bước nhanh về phía trước, kéo tôi quay trở lại phòng khách.
"Anh?"
Tôi ngẩn người, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị anh đẩy ngã xuống ghế sô pha, ngay sau đó liền cảm nhận được đôi môi ấm mềm hạ xuống, trong thoáng chốc suy nghĩ trở nên lộn xộn.
Biết rõ tất cả những việc này đều chỉ là hư tình giả ý, nhưng thân thể lại hoàn toàn không thể khống chế nổi, từng chút từng chút trầm luân vào trong đó, nhiệt tình đáp lại, hôn môi kịch liệt, hận không thể cứ như vậy hòa vào làm một với anh, không bao giờ phân ly nữa.
Trong thoáng chốc, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng cửa mở, sau đó đèn trong phòng khách liền bật sáng. Ánh sáng chói lòa chiếu tới, tôi theo phản xạ nâng tay lên che trước mắt, từ kẽ ngón tay thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, một người sắc mặt tái xanh, tựa hồ đang cố gắng nén giận, người kia thì dùng hai tay bụm miệng, biểu tình kinh hoàng không thôi.
Bố mẹ đã trở về rồi?
Cả người tôi bỗng trở nên nhẹ hẫng, thần chí không còn rõ ràng, nằm bất động trên ghế sô pha, mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, không phải bọn họ đi xem phim sao? Tại sao lại về sớm như vậy? Lý Thâm nói phải tới mười giờ bố mẹ mới về, nhưng hiện tại thậm chí còn chưa tới bảy giờ mà.
À, phải rồi, nếu Lý Thâm muốn trả thù tôi, sao có thể chỉ nhắm vào một mình tôi cơ chứ? Những người đã hại anh phải đau khổ, hiển nhiên anh sẽ trả lại những thương tổn ấy cho từng người. Không phải hôm nay thì sẽ là ngày mai, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bố mẹ phát hiện ra quan hệ giữa tôi và anh.
Hiện giờ, mục đích của anh xem như đã đạt thành rồi nhỉ?
A.
Tôi nhếch nhếch khóe miệng, bật cười vô thanh, tay chân mềm nhũn hệt như vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.
Lý Thâm sớm đã đứng dậy, đang quay lưng về phía tôi, lớn tiếng tranh cãi cùng bố và mẹ. Tay bố nắm chặt thành quyền, nổi giận đùng đùng, còn mẹ thì chỉ mở trừng hai mắt, nức nở nghẹn ngào.
Bên tai tôi vang lên ong ong, hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang ẫm ĩ những gì, tựa như mình chỉ là một người ngoài cuộc, tất cả những việc này đều không liên quan tới tôi.
Nhịn không được lại bật cười, thuận tay kéo quần áo ở một bên qua, chậm rãi mặc lại lên người. Nhưng bàn tay run rẩy kịch liệt như vậy, thực sự không cách nào cài được khuy áo. Cuối cùng vẫn là Lý Thâm xoay người lại, đem áo khoác của anh choàng lên người tôi, kéo tôi chạy ra khỏi nhà.
Đèn trên đường đã bật sáng, người qua kẻ lại nườm nượp.
Tôi vẫn theo Lý Thâm đi về phía trước, chỉ mong con đường trước mặt kéo dài mãi mãi, không bao giờ có điểm cuối, như vậy… sẽ không cần phải buông tay anh ra nữa.
"Ban nãy hẳn là em bị sợ hãi rồi phải không? Có muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi một chút không?"
"Không cần."
"Bố và dì đang nổi giận, hiện tại bất luận nói gì đi nữa cũng không có hiệu quả, đành để hôm khác giải thích rõ ràng cho bọn họ sau vậy."
"Ừm."
"Lý Tân Kỳ." Anh liếc nhìn tôi hỏi, "Hôm nay em cứ ngơ ngơ ngác ngác, rốt cuộc là đang suy nghĩ chuyện gì?"
Tôi thoáng giật mình, mở lớn hai mắt, hỏi ngược lại anh: "Cà phê uống ngon không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!