Lúc cùng Lý Thâm bước ra khỏi nhà, sắc trời đã tối.
Tôi và anh sóng vai đi được một đoạn, chợt phát hiện có chút mất tự nhiên, cuối cùng tôi nhịn không được bèn nói: "Chỉ là mua một chai nước tương thôi, kỳ thực cũng không cần phải hai người cùng đi."
"Ừ, có lý."
"Vậy anh còn đi theo làm gì?"
"…" Lý Thâm lẳng lặng liếc nhìn tôi, nhíu nhíu mày, thong thả đáp, "Cho dù tôi nói ra nguyên nhân, cậu cũng không hiểu được đâu."
"Nếu anh cái gì cũng không nói, chẳng phải em càng không hiểu gì sao?"
Nghe vậy, sắc mặt anh khẽ đổi, dường như đang có chút chần chừ. Một lúc lâu sau mới chậm rãi rũ mắt xuống, như có như không than: "Khoảng thời gian có thể ở một mình cùng với người mình thích… đương nhiên càng nhiều càng tốt."
Nói xong, anh lại tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Còn tôi lại sững sờ cả người, toàn thân chấn động. Mặc dù đã gắng gượng đuổi theo bước chân anh, nhưng chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, hoàn toàn không nghe theo sai sử.
Tôi thật không hiểu nổi, một câu nói vô cùng đơn giản như vậy, sao có thể khiến người ta mặt đỏ tai nóng, trái tim kinh hoàng đập loạn? Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, đã dễ dàng bị anh câu mất tâm hồn.
Đang nghĩ ngợi, Lý Thâm đột nhiên kéo giật tay tôi lại, lạnh lùng mắng: "Lý Tân Kỳ, đang đi ngoài đường mà cậu phát ngốc cái gì? Cố tình để xe tông chết à?"
"A?" Tôi giật mình kinh hãi, lúc này mới phát hiện ra đèn giao thông sớm đã chuyển sang màu đỏ, mình lại cứ hùng dũng xông vào đường cái.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc qua đường không được ngó đông ngó tây, sao cậu không nghe?" Lý Thâm hung hăng trừng mắt, cực kỳ phẫn nộ.
"A, xin lỗi." Tôi ngơ ngác ứng một tiếng, ánh mắt không tự chủ được mà xoay chuyển lên gương mặt anh.
"Ngu ngốc, tôi là bảo cậu nhìn đường cho cẩn thận, không phải nhìn mặt tôi." Anh vừa nói vừa giơ tay búng búng lên trán tôi.
Tôi không trả lời, ngay cả động đậy một chút cũng không được, vẫn chỉ lẳng lặng nhìn anh, làm cách nào cũng không thể dời tầm mắt đi chỗ khác.
Tay của Lý Thâm cứng lại giữa khoảng không, ban đầu nắm lại thành quyền, một lát sau lại chầm chậm buông ra, từng chút từng chút xoa nhẹ lên má tôi, giọng nói trầm thấp: "Lý Tân Kỳ…"
"Ừm?"
Tôi vừa mới ứng một tiếng, cánh tay đã bị anh kéo lấy, cả người bổ nhào về phía trước, nhào thẳng vào trong lòng anh.
"Anh?" Tôi thoáng giãy dụa, lại phát hiện ra thắt lưng mình bị ôm lấy chặt chẽ, không thể nhúc nhích, vì thế lập tức mặt đỏ phừng, nhỏ giọng thì thầm, "Đây là vỉa hè đó, sẽ chắn lối người ta đi."
Lý Thâm khẽ hừ nhẹ, xoay người một cái cực nhanh, túm tay tôi quẹo vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Trong hẻm không có một bóng người.
Đèn đường đã hỏng từ lâu, bốn phía đen thui một mảng.
Tôi chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo đi được vài bước đã lại bị Lý Thâm ôm lấy. Tiếng hít thở nhàn nhạt gần ngay bên tai, trái tim trong lòng tôi càng đập lợi hại, vừa ngẩng mặt lên liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm như nước của anh.
Đôi con ngươi đen lập lòe ánh sáng, tựa như phản chiếu điểm điểm tinh quang, giữa sóng mắt lưu chuyển là muôn vạn nhu tình.
Đáy lòng tôi cũng mềm xuống theo, mở lớn hai mắt, si ngốc cùng anh nhìn nhau.
"Lý Tân Kỳ," Tay anh hơi run, biểu tình lại vừa nghiêm túc vừa chuyên chú, nói từng chữ, "Nếu cậu không phản kháng, tôi liền trực tiếp hôn xuống."
Bên tai tôi vang lên từng tiếng ong ong, hai má phát nóng, trong đầu lại chẳng có chút ý niệm xoay người bỏ chạy, chỉ tập trung nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đang từ từ tiến lại gần kia, bờ môi ấm áp chầm chậm bao phủ lên.
Nhất thời tim đập như sấm, gần như quên cả hô hấp.
Trong bóng tối, mơ hồ nghe thấy Lý Thâm hàm hàm hồ hồ nói ra chữ: "… thích…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!