"Tiểu Lý," Tần Tiếu Dương bước nhanh tới, sau khi đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen, mới nhíu mày hỏi, "Cậu bị thương?"
"Một chút tiểu thương thôi, đừng lo." Tôi khẽ động khóe môi, miễn cường nở nụ cười, nói, "Tiếu Dương, anh bệnh nặng như vậy, sao còn chạy tới nơi này?"
"Tôi…" Hắn thoáng ngây người, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cứng đờ, "Bệnh của tôi…"
"Hửm?"
"Tiểu Lý, tôi kỳ thật…"
Hắn đưa tay lên xoa xoa thái dương, mặc dù mở miệng, nhưng nói không nên lời. Tôi đang cảm thấy kỳ quái chợt nghe thấy Lý Thâm lạnh lùng hỏi một câu: "Tần Tiếu Dương, tôi lúc đó hẳn là đã kính nhờ cậu báo cảnh sát thì phải?"
"Àh, đúng vậy."
"Thế cảnh sát đâu?"
Tần Tiếu Dương chớp chớp mắt, vô tội cười yếu ớt, khe khẽ đáp: "Còn đang trên đường tới."
Sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị.
Tôi mặc dù không nhìn thấy biểu tình của Lý Thâm, nhưng rõ ràng cảm nhận được từng trận hàn ý, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cậu đưa Lý Tân Kỳ đến bệnh viện trước đi, tôi còn có chút việc phải xử lý, sau đó sẽ chạy tới ngay."
Vừa nói anh vừa cẩn cẩn dực dực nhét tôi vào trong xe, đưa tay áp lên hai má tôi, ôn nhu nói: "Tôi quay lại xem thử tình hình của Chu Lẫm. Cậu chỉ cần tự chú ý bản thân là được rồi, những chuyện khác đều giao cho tôi giải quyết, hiểu không?"
"Anh," Trong lòng tôi khẽ động, gắt gao nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng thì thầm, "Chú ý an toàn."
Anh gật gật đầu, vẫn là bộ dạng diện vô biểu tình, thuận miệng dặn dò Tần Tiếu Dương mấy câu, rồi liền vẫy vẫy tay, xoay người rời đi. Tần Tiếu Dương đứng ngốc tại chỗ một lúc rồi mới ngồi lại vào trong xe, quay đầu xe đi hướng về phía nội thành.
Sau khi Lý Thâm rời đi, đau đớn nơi vết thương của tôi cuối cùng lại tràn lên, thân thể khẽ run rẩy, mở miệng thở dốc, lòng bàn tay không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Cho dù như vậy, cũng vẫn phát hiện cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ có chút kỳ quái.
"Tiếu Dương, sao chúng ta càng đi càng vắng vẻ vậy?"
"Đây là một lối đi tắt." Tần Tiếu Dương ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nụ cười điềm mỹ.
Vẻ mặt của hắn vẫn ôn nhu vô hại như trước, ánh mắt lại thiểm thiểm, thoáng mang vài phần quỷ dị. Tôi đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại lúc trước giữa hắn và Lý Thâm, mơ hồ đoán được chút gì đó, trái tim thình thịch đập mạnh một cái, sống lưng phát hàn.
"Là anh tôi bảo anh báo cảnh sát?"
"Ừ, lúc tôi đưa hắn xuống lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cậu bị người ta nhét vào trong xe tải. Khi đó điện thoại của anh cậu đã bị tôi đập bể, hắn lại vội đuổi theo xe của các người, vì thế liền nhờ tôi đi báo cánh sát."
"Vậy kết quả?"
"Tôi đứng nguyên tại chỗ không cất bước nổi, trong lòng nhịn không được hiện lên ý nghĩ, nếu cậu cứ như vậy một đi không trở về thì Lý Thâm sẽ thế nào?" Ngữ khí hắn nhu nhu nhuyễn nhuyễn, miệng cười ôn hòa, "Hẳn là sẽ hận không thể giết chết tôi? Nhưng nếu như thế, hắn sẽ có thể mãi mãi ghi nhớ tôi. Thế nhưng qua một lúc thật lâu mới đột nhiên nghĩ tới, nếu cậu chết rồi, nói không chừng hắn cũng sẽ không sống nữa.
Cho nên, tôi rốt cuộc vẫn đi theo tới đây."
Tôi cả kinh trong lòng, lại hỏi: "Có phải anh sớm đã biết, anh tôi… thích tôi không?"
"Đương nhiên. Tôi từ bảy năm trước đã biết rõ tâm tư của hắn, lại vẫn không chịu buông tay, kiên quyết muốn hắn cho tôi một cơ hội. Từ đó liền một cước hãm sâu vào, tới tình cảnh chật vật như ngày hôm nay."
Nghe vậy, tôi ngoảnh đầu liếc nhìn Tần Tiếu Dương, phát hiện thần sắc hắn tuy rằng như thường, nhưng trong mắt đen lại bị một tầng hơi nước che mờ, ngón tay cũng khẽ run khó nhận ra.
Một khi đã yêu, chính là vô tận thống khổ.
Tôi, Lý Thâm, Tần Tiếu Dương, ba người dường như đã bị rơi vào một vòng luẩn quẩn nào đó, thứ muốn có thì không chiếm được, thứ không muốn có lại hết lần này đến lần khác tiến tới bên người. Dây dưa làm khổ nhau, tổn thương lẫn nhau.
Đang mải nghĩ, ô tô đã tiến vào một con ngõ nhỏ, cảnh vật xung quanh càng lúc càng xa lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!