Tôi rụt rụt vai, ngẩng đầu thử nhìn thăm dò anh mấy lần, không trả lời.
Lý Thâm lại thở dài một tiếng, đưa tay lên chạm vào hai má tôi, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Đừng kết hôn!
Trong lòng tôi hô lớn như vậy, nhưng mở miệng nói ra, lại vẫn biến thành một câu khác: "Anh có thể đi thăm Tần Tiếu Dương một chút được không?"
Anh biến sắc, chầm chậm rũ tay xuống, nhìn thẳng tôi chằm chằm. Lưỡng lự hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: "…Được."
Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong, không tự chủ được mà hiện lên ý cười.
Lý Thâm nhíu mày không vui, lập tức buông cánh tay tôi ra, ngữ khí vừa lạnh vừa cứng rắn: "Không còn nhiều thời gian nữa, mau đi thôi."
Dứt lời, cửa thang máy vừa đúng lúc mở, anh bước ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Tôi vội vàng đuổi theo bắt kịp bước chân anh, mới vừa rồi còn phiền muộn đến chết đi sống lại, bây giờ đã lấy lại tinh thần. Tim đập thình thịch, lòng tràn đầy vui sướng, cũng không biết là vì Tần Tiếu Dương đang bệnh nặng nằm trên giường, hay vì Lý Thâm đột nhiên thay đổi thái độ, anh tuy rằng luôn miệng nói hận tôi, nhưng cuối cùng lại vẫn thuận theo ý tôi.
Giữa lúc còn suy nghĩ miên man, chúng tôi đã tới nơi cần đến.
Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, để Lý Thâm vào nhà thăm Tần Tiếu Dương, còn mình thì chạy xuống dưới lầu đứng chờ.
Tôi không có dũng khí đứng ngốc ở đó cùng bọn họ.
Tôi chỉ sợ mình sẽ không nhịn được đố kị.
Hoặc giả, kỳ thực trái tim tôi đã bắt đầu ẩn ẩn đau rồi, chỉ có điều giày vò đã quá lâu, cuối cùng cũng dần tê liệt.
Tôi một lòng chỉ nghĩ phải đem Lý Thâm rời khỏi hội trường tổ chức tiệc cưới, lại quên mất không nghiêm túc suy xét, vạn nhất hai người kia làm lành với nhau thì sao, đến lúc ấy mình phải làm thế nào?
Lui về vị trí cũ, tiếp tục lặng lẽ yêu đơn phương? Hay lại tìm một người để yêu lần nữa? Sớm biết tình yêu thống khổ như vậy, ngày trước không nên dễ dàng lún sâu vào mới phải.
Bất quá, cũng không sao cả.
Nếu Lý Thâm có thể tha thứ cho tôi từ bây giờ, không giận dỗi mà đi kết hôn với một người phụ nữ nào đó, tôi sẽ chẳng ngại thất tình thêm vài lần.
Vừa nghĩ vừa đi đi lại lại dưới chân cầu thang, đã hi vọng hai người bọn họ có thể hòa hảo, lại vẫn cảm thấy trước ngực ẩn ẩn phát đau, mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi dài như cả thế kỷ, đáy lòng chịu hết mọi giày vò.
Một lát sau, đột nhiên có người vỗ vỗ lên bả vai tôi, nhẹ nhàng gọi: "Lý Tân Kỳ."
Tôi cả kinh, tưởng Lý Thâm cuối cùng đã xuống rồi, vội vàng quay đầu lại, ai ngờ lại đối diện với một gương mặt cực kỳ quen thuộc – khóe mắt hơi cong lên, bên môi ngậm một nụ cười mỉm ẩn tà khí, mi mục phong lưu.
"Lăng Chính?!" Tôi bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, bất giác lùi về phía sau một bước.
"Đã lâu không gặp."
"Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
"Tôi đã nói từ trước rồi mà, rảnh rỗi sẽ tới tìm cậu ôn chuyện cũ." Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng giơ giơ bàn tay phải đeo găng tay màu đen, nụ cười sáng lạn, "Thế nào? Cùng đi uống một chén cafe chứ?"
"Thứ lỗi, tôi hôm nay rất bận."
"Ài, đã bảy năm rồi, thật vất vả mới có cơ hội diện kiến một lần, sao cậu lại không chịu nể mặt tôi một chút?"
Nói xong, hắn uể oải vỗ vỗ bàn tay.
Lập tức liền có hai người đàn ông trẻ tuổi từ phía sau hòn non bộ cách đó không xa bước ra, bọn họ mặc áo sơ mi có kiểu dáng gần giống nhau, tóc nhuộm xanh xanh đỏ đỏ, vẻ mặt hung ác, vừa nhìn liền biết không phải người tốt.
Lăng Chính hướng về phía bọn họ cười tủm tỉm, nói: "Lý tiên sinh không muốn nể mặt tôi, các người giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy cho tốt đi vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!