Tần Tiếu Dương bên cạnh bỗng nhiên cũng cúi đầu niệm đọc cái tên Lý Thâm, bắt chước tôi giơ tay lên, ném một thứ gì đó vào trong lòng sông. Vật kia lại chẳng nảy lên lần nào, chỉ làm dậy lên một tầng sóng gợn nhẹ nhàng, liền chìm thẳng xuống đáy nước.
Trong lòng tôi cả kinh, ngoảnh đầu nhìn về phía hắn, hỏi: "Tiếu Dương, vừa rồi anh ném cái gì?"
Hắn không đáp lời, chỉ nhắm mắt lại, chầm chậm giơ tay lên.
Tôi lúc này mới phát hiện chiếc nhẫn bạc trên tay hắn đã biến mất không còn tung ảnh, vội vàng hỏi: "Tiếu Dương, chiếc nhẫn anh tôi tặng anh đâu?"
"…Kết thúc rồi." Đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng xuống mặt sông, khóe mắt chầm chậm chảy xuống những giọt lệ, thì thầm nói, "Từ nay về sau, sẽ không còn yêu nữa."
Tôi chấn động toàn thân, đáy lòng lộ ra từng tia hàn ý.
Nếu như yêu một người là chuyện đau khổ đến vậy, thì tại sao lại có rất nhiều rất nhiều người, vì tình yêu mà cố chấp quên mình?
Tần Tiếu Dương là như thế.
Mà tôi, cũng là như vậy.
Hôm đó sau khi về nhà, Tần Tiếu Dương quả nhiên không còn nhắc tới hai chữ "Lý Thâm" nữa, nhưng nụ cười trên mặt hắn cũng dần dần ít đi, sắc mặt cũng ngày càng nhợt nhạt.
Lúc nhận được thiệp mời kết hôn của Lý Thâm, Tần Tiếu Dương cũng triệt để ngã bệnh. Tôi vốn cũng chẳng còn lòng dạ nào làm việc, liền dứt khoát xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc hắn.
Thế nhưng, châm cứu cũng đã châm, thuốc cũng đã uống, bệnh tình của hắn lại vẫn không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt. Bất quá chỉ là cảm mạo thông thường, hắn lại vẫn ngủ mê mê man man trên giường, thỉnh thoảng tỉnh lại, cũng chỉ nhìn về phía cánh cửa xa xa, không nói lời nào.
Tôi biết rõ, trong lòng hắn vẫn đang nhớ mong Lý Thâm như trước, chỉ là quật cường không chịu nói ra mà thôi.
Cứ như vậy, oán hận của tôi đối với Lý Thâm tự nhiên cũng tăng lên đến cực điểm, hoàn toàn không thể xem anh ta là anh trai của mình, trái lại còn nguyền rủa cho hôn sự của anh ta phát sinh sự cố hết lần này đến lần khác. Ví dụ như động đất núi lửa, dịch bệnh sóng thần, hoặc là cô dâu bỏ trốn, cho dù ác độc thế nào cũng cứ rủa. Mặc dù vậy, thời gian vẫn thoăn thoắt trôi qua.
Hôn lễ được định vào ngày mười sáu tháng giêng.
Ngày lành tháng tốt, mọi việc đều phù hợp, đặc biệt thích hợp để cưới xin.
Hôm đó tôi thức dậy từ sớm, sau khi giúp Tần Tiếu Dương uống thuốc xong, một mình trốn vào trong phòng bếp, dùng bật lửa đốt tấm thiệp mời của Lý Thâm.
Mắt thấy tấm thiệp cưới đỏ thẫm kia chầm chậm bốc cháy, dần dần hóa thành tro tàn, đáy lòng tôi cuối cùng dâng lên một loại sảng khoái lạ kỳ.
Sau đó lấy ra một bộ tây trang từ tủ quần áo, nghiêm túc mặc vào thật chỉnh tề, lại dặn dò Tần Tiếu Dương mấy câu, rồi bước ra khỏi nhà không quay đầu lại, bước từng bước tới hội trường tổ chức đám cưới – nhà hàng Long Đằng.
Lúc tôi tới nơi, vẫn còn khá sớm.
Khách khứa hầu như còn chưa tới, chỉ có một mình Lý Thâm ở trong đại sảnh vắng vẻ đang kiểm tra lại danh sách. Cho dù sắp kết hôn, anh ta vẫn ăn mặc như ngày thường, áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc như sắp đi tham gia hội thảo nghiên cứu y học.
Tôi đứng thẳng trước cửa, ngẩn ngơ nhìn thân ảnh quen thuộc kia một hồi lâu, mới chầm chậm bước tới trước mặt anh, gọi một tiếng: "Anh."
"Cậu đến rồi à." Anh ngẩng đầu lên quét mắt nhìn tôi, tiện tay đưa tới một tờ giấy, mạn bất kinh tâm nói, "Vừa đúng lúc, giúp tôi xem xem thực đơn có vấn đề gì không."
Khóe miệng tôi giựt giựt, tay nắm thành quyền. "Em hôm nay đến đây không phải để làm việc vặt."
"Ò."
"Tần Tiếu Dương ngã bệnh rồi, dạo này chỉ toàn ngẩn người trong nhà tĩnh dưỡng."
"Vậy sao?" Lý Thâm nhẹ bẫng ứng một tiếng, mặt không đổi sắc, "Bảo hắn chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Hắn bệnh thành như vậy, hoàn toàn là vì anh! Cho dù chia tay rồi, tình nghĩa bảy năm cũng vẫn còn chứ? Anh sao có thể lãnh khốc như vậy?"
"Đây là chuyện giữa tôi và hắn, không liên quan tới cậu." Ngừng một chút, thanh âm anh băng lãnh, "À, phải rồi, tôi và Tần Tiếu Dương cũng chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa."
Tôi thấy thái độ lạnh lùng của anh ta, trong lòng không nhịn được lửa giận, hung hăng trừng mắt, lầm bầm nói: "Biết rõ hắn đối với anh là một lòng chấp nhất, vì sao anh vẫn có thể thờ ơ? Chẳng lẽ đúng như Tần Tiếu Dương nói, anh thực sự hận hắn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!