Tim tôi nhảy dựng, nắm lấy tay hắn thật chặt, trong lòng cảm động khó nói. Cho dù tình trường không được như ý thì đã sao? Chí ít… còn có một người bạn tốt như vậy ở bên cạnh tôi.
Nghĩ vậy liền nhịn không được bật cười khẽ, chạm cốc với hắn, nói: "Uống tiếp nào."
"Được." Chu Lẫm liếc nhìn tôi một cái rồi bật cười lớn.
Hai người cứ thế chén này tiếp chén khác, uống đến tận khi quán bar chính thức mở cửa mới lưu luyến tan tràng, hắn bận chào hỏi khách khứa, tôi cũng lái xe quay về nhà Tần Tiếu Dương.
Lúc mở cửa tiến vào, Tần Tiếu Dương đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, vừa thấy tôi liền bước nhanh tới đón, ôn nhu hỏi: "Tôi nghe nói hôm nay cậu xin nghỉ ốm? Bây giờ thế nào rồi? Thân thể có khá hơn chút nào chưa?"
"Không sao đâu." Tôi lắc đầu, đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống, ngáp liên tục.
Tần Tiếu Dương liền đưa tay tới sờ sờ trán tôi, hơi ngẩn ra một chút, nhíu mày nói: "Trên người cậu toàn là mùi rượu."
"À, tôi mới từ quán rượu của Chu Lẫm về."
"Sao lại chạy đi uống rượu? Tâm tình không tốt sao?"
Tôi không trả lời, chỉ nâng mắt lên nhìn thẳng vào Tần Tiếu Dương.
Hơi rượu từng chút từng chút tràn lên, cả người mờ mịt hỗn loạn, ý thức lại thanh tỉnh hơn rất nhiều, những chuyện cũ hồi còn trẻ dần dần hiện lên trong lòng.
Khi ấy chúng tôi đều còn trẻ.
Lăng Chính là một tên đại ca lưu manh có chút danh tiếng ở trấn trên, suốt ngày uống rượu đánh lộn, ngang ngược không coi ai ra gì. Chu Lẫm từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, miễn cưỡng được cho là thanh mai trúc mã, quan hệ giữa hai người nguyên bản vô cùng tốt, gần như có thể gọi là anh em. Mà tôi khi ấy đang là giai đoạn nổi loạn, thường phớt lờ những lời cảnh cáo của Lý Thâm, tiết học nào được nghỉ cũng chạy theo bọn họ đi chơi bời.
Về sau lại không biết vì nguyên cớ gì mà trở mặt thành thù, Chu Lẫm bắt đầu phát sinh mâu thuẫn với Lăng Chính, thậm chí không ngừng cướp đi bạn gái của hắn, ngay sau đó liền thăng cấp lên thành sự kiện đánh nhau.
Hai người bọn họ chọn một nơi vắng vẻ để đấu tay đôi. Khi đã đánh đến khó phân thắng bại, Lăng Chính đột nhiên rút ra một con dao nhíp từ sau lưng, tuyên bố phải khoét mắt Chu Lẫm.
Một đao hạ xuống, máu tươi chảy ròng ròng.
Tôi nhìn thấy mà kinh tâm động phách, vội vàng xông tới ngăn lại, giữa lúc hỗn loạn, lại không cẩn thận chém phải ngón tay của hắn. Máu văng ra càng nhiều, tôi thoáng chốc liền cảm thấy mờ mịt, cơ hồ hồn lìa khỏi xác.
Cuối cùng cũng không biết là ai gọi điện thoại báo cảnh sát, Chu Lẫm và Lăng Chính được đưa vào bệnh viện, còn tôi thì trực tiếp được đưa vào trại tạm giam.
Bất quá là tuổi trẻ nổi loạn mà thôi, thiếu chút nữa lại vì vậy mà phải đền cả một đời người.
Tôi khi đó đang ngồi ngốc trong trại tạm giam một đêm, xung quanh vừa tối vừa lạnh, những hình ảnh máu me cứ đến đến đi đi trong đầu, cả đời chưa từng căng thẳng sợ hãi như vậy.
Sau đó…
Sau đó, Tần Tiếu Dương xuất hiện.
Thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, tôi lại vẫn nhớ như in bộ dáng của hắn lúc ấy. Áo sơ mi kẻ ca
-rô nhạt màu, quần vải kiểu dáng đơn giản, tóc chải gọn gàng đến một sợi cũng không loạn, nét mặt cười ôn hòa, ánh mắt sáng ngời. Hắn đi từng bước về phía tôi, chầm chậm vươn tay ra, thanh âm ôn nhu dịu dàng, ẩn ước mang theo ý cười: "Đừng sợ, tôi sẽ cứu cậu ra."
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi như vậy, tôi liền triệt để rơi vào vòng xoáy của hắn, từ đó vạn kiếp bất phục.
"Tiểu Lý."
"A?"
"Cậu lại ngẩn người rồi."
"Xin lỗi." Tôi cố lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông mang nét cười ôn nhu đang ngồi bên cạnh mình, bất giác nắm chặt lấy tay hắn, hỏi, "Tiếu Dương, anh còn nhớ… tình cảnh khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
"A?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!