Tôi thoáng ngẩn người, mặc dù không rõ vì sao hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn buột miệng đáp: "Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể… vì anh tan xương nát thịt."
Dứt lời, chỉ thấy mi nhãn Tần Tiếu Dương thoáng cong lên, nở nụ cười nhẹ, ám quang lưu chuyển trong con ngươi đen láy, quá mức động nhân. Hắn một phen đoạt lấy chiếc áo khoác trong tay tôi, nhẹ nhàng vứt trên mặt đất, sau đó nghiêng người về phía trước, hai tay chậm rãi đặt lên vai tôi, nói từng từ từng chữ: "Vậy, hôn tôi đi."
Tôi lập tức ngây người, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt tựa thủy kia, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, miệng khô lưỡi khô. Tựa như bị thứ gì đó mê hoặc, kìm lòng không đặng cúi thấp đầu xuống, hôn nhẹ lên môi hắn.
Sau một hồi môi lưỡi giao triền, Tần Tiếu Dương kê cằm lên vai tôi, cười cười thổi một hơi, giọng nói khàn nhỏ, nhu thanh hỏi: "Chúng ta vào trong phòng đi, được không?"
Trong đầu tôi một mảnh trống rỗng, căn bản cái gì cũng không thể suy nghĩ, chỉ hồ loạn ứng vài tiếng, gắt gao ôm lấy eo hắn. Cứ thế hai người ôm ôm ấp ấp, nghiêng ngả tiến vào phòng ngủ, ngã xuống giường.
Vẻ mặt Tần Tiếu Dương có chút hoảng hốt, nụ cười lại vẫn dịu dàng, không ngừng hôn môi và má tôi. Tôi hiển nhiên càng thêm nhiệt liệt hôn đáp trả, đầu óc choáng váng, toàn thân nóng lên.
Quần áo lộn xộn, khí tức bất ổn.
Giữa lúc ý loạn tình mê, Tần Tiếu Dương đột nhiên đưa tay sờ lên mặt tôi, khe khẽ thở dài: "Kỳ quái, vì sao… cậu và anh cậu vẻ ngoài một chút cũng không giống nhau?"
Tôi ngốc lăng, trong đầu bỗng hiện lên bóng lưng cô tịch lúc rời đi của Lý Thâm, và hai chữ tạm biệt mà anh nói ra vô cùng nghiêm túc.
Tái bất tương kiến. (nghĩa là: không còn gặp lại. Chữ "tạm biệt" mà Lý Thâm nói nguyên văn là "tái kiến")
Tôi toàn thân chấn động, trong lòng hốt nhiên lạnh xuống, nháy mắt đã dừng lại tất cả động tác.
"Tiểu Lý?"
"Giám đốc Tần, xin lỗi."
Tôi nhìn thẳng vào hắn trong khoảnh khắc, thấp giọng nói một câu, sau đó trở mình, an an tĩnh tĩnh nằm xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết.
"Vì sao?" Tần Tiếu Dương thở dốc, ngữ khí cực độ hoang mang, "Cậu rõ ràng nói thích tôi."
"Chính xác, tôi từ bảy năm trước đã luôn âm thầm thích anh. Nhưng còn anh thì sao? Anh thực sự hi vọng tôi ôm anh sao? Hay là, chỉ xem tôi như thế thân của Lý Thâm?"
"Tôi…" Hắn mở miệng, lại nói không nên lời.
"Giám đốc Tần," Tôi chậm rãi cầm lấy tay hắn, cẩn cẩn dực dực đặt lên ngực mình, nhẹ giọng nói, "Cùng một người lên giường rất dễ, cái khó chính là cùng hắn trằn trọc. Tôi có thể vì anh bất chấp tất cả, thế nhưng, xin anh đừng nói lời không thành thật, tự mình làm tổn thương mình."
Tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Tần Tiếu Dương mới nhúc nhích ngón tay, quay đầu nhìn tôi, bật cười khẽ.
"Nguy rồi, đêm nay sợ là tôi thật sự ngủ không được nữa."
"Tôi cùng anh nói chuyện phiếm."
"Được." Hắn mở lớn hai mắt, cười, "Vậy cậu đoán thử xem, tôi hiện tại đang nghĩ cái gì?"
"Lý Thâm?"
Hắn lắc đầu, vẫn mỉm cười, chậm rãi nói ra mấy chữ: "Lý Tân Kỳ."
"Tôi?"
"Ừ." Hắn nắm lấy tay tôi, hơi nghiêng đầu, đáy mắt mơ hồ như bị sương mù che phủ, nhu tình tựa thủy, "Tôi đang nghĩ, trên đời này có lẽ có nghìn nghìn vạn vạn cái Lý Thâm, nhưng ngu ngốc như Lý Tân Kỳ… lại chỉ có một."
Tôi nghẹt thở, mặt nhất thời đỏ lên, lặng yên không nói.
Tần Tiếu Dương cũng không nói gì nữa, chỉ mở lớn hai mắt nhìn tôi, ánh mắt mê mê mang mang, lơ lửng bất định.
Một đêm không ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!