Lúc này đây.
Mạnh Sơ đang ngồi trong xe nhưng cả người bỗng rơi vào trạng thái nghi hoặc.
Cô nghi ngờ một điều rằng liệu cô và Trình Tân Dữ có đang dùng chung một hệ ngôn ngữ không?
Chẳng phải trọng điểm câu vừa rồi của cô là… tôm hùm Úc đắt quá sao?
Còn chuyện "anh tặng" chỉ là tiện miệng nói thêm thôi mà!
Nhịn một lúc lâu, cuối cùng Mạnh Sơ vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không, hồi thi đại học anh được bao nhiêu điểm môn ngữ văn vậy?"
Câu hỏi này của cô rõ ràng quá mức nhảy vọt.
Nhảy đến mức khiến Trình Tân Dữ đang lái xe cũng phải im lặng vài giây.
Nhưng rất nhanh sau đó giọng anh lại bình thản vang lên: "Tôi chưa từng thi đại học."
Chẳng trách!!!
Mạnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy hóa ra không phải do mình nói không rõ ràng mà là do… vấn đề ở anh!
Ngay sau đó giọng anh lại vang lên, nhưng giọng điệu còn nhẹ hơn cả vừa rồi: "Tôi được Princeton tuyển thẳng."
Mạo muội rồi! Quấy rầy rồi!
Mạnh Sơ cũng không phải là người quá quan trọng bằng cấp…
Nhưng nói chung, ngoài Thanh Hoa và Bắc Đại ra thì trường đại học J của cô cũng gần như vô địch.
Trong đời sống thực, cô cũng rất ít khi gặp được người có học vấn áp đảo mình.
Vậy nên sau khi Trình Tân Dữ nói xong câu đó, bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở khu nhà của Mạnh Sơ.
Nói ra cũng thật buồn cười, trong ba tháng qua bọn họ thậm chí còn lười liên lạc với nhau.
Nhưng kể từ hôm Trình Tân Dữ đến nhà cô để tặng nhẫn kim cương, thì đây đã là lần thứ ba anh đến nhà cô trong một khoảng thời gian ngắn như vậy rồi.
Bây giờ mới chỉ hơn chín giờ, vẫn chưa được tính là quá muộn.
Sau khi xuống xe, Mạnh Sơ liền chủ động nói: "Hay là anh lên ngồi một lát?"
"Để hôm khác đi." Trình Tân Dữ vẫn khách sáo từ chối.
Mạnh Sơ cũng không quá bất ngờ, cô chỉ dịu dàng dặn dò anh: "Vậy anh đi đường cẩn thận."
Khi Trình Tân Dữ lái xe rời đi, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ và nhìn theo bóng xe khuất dần.
Đây cũng coi như một phép lịch sự.Sau khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này Mạnh Sơ mới xách túi và hộp đồ ăn mang lên lầu.
Cô mở cửa ra, trước mắt là ánh đèn sáng rực rỡ ùa đến.
Cùng với đó là giọng nói máy móc đáng yêu quen thuộc của robot nhỏ: "Sơ Sơ, chào mừng về nhà!"
Mạnh Sơ còn chưa kịp thay dép thì đã nghe thấy tiếng động phát ra từ trong bếp: "Sơ Sơ, cậu về rồi à."
Cô nghe thấy giọng của Tống Vũ Miên thì cũng không lấy làm lạ. Dù Tống Vũ Miên đã chuyển đi nhưng vẫn giữ chìa khóa nhà Mạnh Sơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!