Trong một thành phố rộng lớn như Thượng Hải, khả năng liên tiếp hai ngày gặp cùng một người ở hai nhà hàng khác nhau, dù Mạnh Sơ không học chuyên về xác suất thống kê nhưng cô cũng biết là chuyện gần như không thể.
Dù sao thì dân số thường trú ở Thượng Hải cũng gần 25 triệu người cơ mà.
Mạnh Sơ thật sự không dám tin lại có chuyện trùng hợp như thế.
Nhưng cô cũng hiểu rõ Trình Tân Dữ tuyệt đối không thể theo dõi cô.
Nếu thật sự có cái vận may xác suất kiểu này, chi bằng dùng để mua vé số còn hơn.
Nhưng vấn đề bây giờ là, vị tiên sinh họ Trình kia có đúng là Trình Tân Dữ không?
Cô biết cách nhanh nhất là nhắn tin hỏi thẳng Trình Tân Dữ.
Nhưng lỡ đâu nhận nhầm người thì sao?
Cô phải giải thích thế nào đây?
Nói rằng mình hiện giờ nổi tiếng đến mức, tùy tiện ghé một nhà hàng mà cũng có người tặng tôm hùm Úc cho?
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi mà cô đã cảm thấy ngộp thở rồi.
Hơn nữa, nếu đúng thật là Trình Tân Dữ… thì cũng vẫn rất ngột ngạt.
Dù sao thì tối nay cô đúng là bị ba mình vô duyên vô cớ sắp xếp cho một buổi xem mắt.
Khi Mạnh Sơ vẫn đang trầm mặc không nói gì, Lê Hoài Khiêm ngồi phía đối diện thấy cô như vậy liền mở lời hỏi: "Là người em quen sao?"
Dưới lời nhắc nhở đó, Mạnh Sơ lại quay sang nhìn nhân viên phục vụ.
"Xin hỏi, vị tiên sinh đó có nói rõ là họ Trình nào không?"
( Họ và họ phiên âm là Chéng nên Mạnh Sơ không biết nhân viên đang nhắc đến họ nào)
Nhân viên phục vụ cố gắng nhớ lại, cuối cùng anh ta lắc đầu xin lỗi: "Thật ngại quá, ngài ấy không nói rõ ạ."
"Nếu không phải là bạn của em, hay là chúng ta trả lại món này đi?" Lê Hoài Khiêm nhìn vẻ mặt khó xử của cô liền chủ động đề nghị.
Nhân viên phục vụ nghe vậy liền nhanh chóng nhắc nhở: "Thưa tiên sinh, nếu hai vị không thích món này thì có thể mang đi. Nhưng món này đã được thanh toán nên không thể hoàn tiền lại cho vị tiên sinh kia."
Có vẻ như người phục vụ đã dày dạn kinh nghiệm nên cũng nhận ra có điều bất thường.
Khi nói chuyện, cô ấy không kìm được mà mím môi cười.
Dù sao thì… một người đàn ông đột nhiên gửi tôm hùm Úc đến bàn của một đôi nam nữ đang dùng bữa với nhau, nhìn thế nào nhìn cũng giống như đang khiêu khích.
Hai nam tranh một nữ sao?
"Đợi đã," Mạnh Sơ ngăn lại, nói: "Để tôi hỏi thử xem."
Thật ra lúc này điện thoại đã ở trong tay cô, thậm chí WeChat cũng đã mở sẵn.
Nhưng cô vẫn chần chừ mà không gửi tin nhắn đi.
Ngón tay cứ gõ đi gõ lại trong khung chat, cô cứ cân nhắc rồi lại xoá.
Đến khi cô hạ quyết tâm, dù sao cúi đầu cũng là một nhát dao, ngẩng đầu cũng là một nhát dao — chi bằng cô liều một phen đi.
Điện thoại của cô đột nhiên rung lên trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!