Chương 5: (Vô Đề)

Trong phòng bao, dù rượu đã qua ba lượt nhưng không khí vẫn náo nhiệt, tiếng cười nói không ngớt.

Mạnh Sơ khẽ chạm vào màn hình điện thoại, con số 21:35 hiện lên lạnh lùng. Hiển nhiên bữa tiệc này chưa thể kết thúc trong một sớm một chiều.

Từ nơi này về nhà cô nếu thuận lợi không kẹt xe cũng mất ít nhất nửa tiếng. Mà thành phố chưa bao giờ thực sự ngủ như Thượng Hải này, ngay cả sau mười giờ đêm đôi khi vẫn tắc đường như thường.

Tính toán qua loa, tối nay e rằng về đến nhà cũng phải sau mười một giờ đêm.

Dù trong lòng đã bắt đầu lẩm bẩm than thở, nhưng sắc mặt của Mạnh Sơ vẫn dịu dàng mà không hề tỏ ra sốt ruột hay khó chịu.

Thỉnh thoảng có người trò chuyện cùng cô, cô đều giữ nụ cười mỉm, hòa nhã đáp lời, nhẹ nhàng như một nhành lan trong gió.

Chỉ là trong căn phòng ngập tràn âm thanh hỗn tạp ấy, đầu cô bắt đầu đau âm ỉ.

Cô tìm một cái cớ đơn giản rồi nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, hướng về phía nhà vệ sinh theo chỉ dẫn.

Khi rửa tay xong, cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương.

Trong gương là một gương mặt thanh tú, hoàn hảo đến không tì vết. Nhưng Mạnh Sơ lại cảm thấy một sự mệt mỏi khó gọi thành tên đang lan trong đáy mắt.

Một cảm giác chán chường và bức bối từ sâu trong lòng dần dâng lên, cô cũng chẳng thể nói rõ là vì điều gì.

Cô biết vì sao Cố Đình luôn kéo cô đi dự tiệc.

Vì khuôn mặt này của cô.

Phải, khuôn mặt này quả thực rất đẹp.

Người ta thường nói: "Mỹ nhân không tự biết mình đẹp", Nhưng thực ra, một người thực sự xinh đẹp sao có thể không biết điều đó?

Từ nhỏ đến lớn cô đã quen với những lời khen ngợi như đôi mắt ấy, sống mũi ấy, từng đường nét đều khiến người ta ngắm nhìn không chán.

Nhưng Mạnh Sơ chưa từng lấy đó làm điều tự hào.

Ngược lại, cô luôn chỉ muốn yên tĩnh và lặng lẽ làm tốt việc của mình, không phô trương cũng không bon chen.

Sắc đẹp đối với cô mà nói chỉ là một chiếc mặt nạ mà xã hội ép cô phải mang mà thôi.

Khi còn là sinh viên đại học, mỗi lần làm dự án chỉ cần có kết quả là đủ.

Nhưng sau khi bước vào xã hội thì mọi chuyện đã khác.

Cuộc sống giao tiếp giữa những người trưởng thành dường như được duy trì bằng đủ loại tiệc tùng xã giao.

Thật ra Mạnh Sơ không phải vì chán ghét những buổi tiệc này mà tức giận.

Mà là vì giữa cô và Vương La Nhiên, Cố Đình đã chọn hy sinh cô như một lẽ đương nhiên.

Anh ta đặt cô vào vị trí của của một "bình hoa xinh đẹp".

Mang cô theo dự tiệc để cô làm nền cho những cuộc xã giao.

Một lúc sau Mạnh Sơ quay lại phòng bao. Vừa bước vào đã thấy một vị tổng giám đốc của phía đối tác nhìn cô, ông ta cười nói: "Mạnh tổng quay lại rồi à, tôi đã nói mà, tiệc rượu này mà thiếu cô thì chẳng khác nào mất đi linh hồn."

"Mấy lời này của lão Chu quá chuẩn rồi." Người bên cạnh liền phụ họa trêu chọc.

"Bảo sao lúc nãy lão Chu sống chết không chịu uống rượu, hóa ra là đang chờ Mạnh tổng quay lại."

"Giờ Mạnh tỏng đã trở lại rồi, lão Chu, ông mau mau kính cô ấy một ly đi chứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!