Sau khi rời khỏi ngôi chùa trên núi, họ dạo chơi khoảng hai, ba tiếng rồi quyết định về nhà. Dù sao thì buổi tối họ cũng phải quay lại Thượng Hải, buổi tối còn phải ăn cơm cùng mẹ nữa.
Khi họ về đến nơi là mẹ ra mở cửa cho họ, bà thuận miệng hỏi thêm: "Sao hai đứa không đi chơi thêm chút nữa?"
"Đã đi mấy tiếng liền nên con mệt rồi ạ," Mạnh Sơ làm nũng nói.
Từ Thanh Doanh nghe vậy thì vội vàng để họ vào nhà nghỉ ngơi. Lúc ấy bà đang nấu bữa tối trong bếp, Mạnh Sơ liền tranh thủ bước vào theo.
Từ Thanh Doanh ngạc nhiên: "Sao con lại vào bếp? Ra ngoài nói chuyện với Tân Dữ đi chứ."
Mạnh Sơ cười khẽ: "Về Thượng Hải rồi con có cả đống thời gian để ở với anh ấy, nhưng ở nhà với mẹ thì chỉ có mấy tiếng thôi, tất nhiên con muốn ở bên mẹ nhiều hơn."
Từ Thanh Doanh nghe vậy cũng không nói gì thêm.
"Mẹ ơi," Mạnh Sơ gọi nhỏ một tiếng.
Bà khẽ đáp lại.
Ai ngờ Mạnh Sơ lại im lặng, Từ Thanh Doanh vừa nhặt rau vừa liếc nhìn cô: "Con nói đi, có chuyện gì vậy?"
"Mấy hôm trước ba có đến công ty tìm con," Mạnh Sơ suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói thật.
Từ Thanh Doanh lại rất bình thản: "Ông ấy nói gì với con?"
Giờ đây đối với người chồng cũ này, sau bao nhiêu năm ly hôn và cả quãng thời gian bệnh tật, Từ Thanh Doanh dường như không còn nhiều cảm xúc nữa.
Dù oán hận có sâu đậm đến đâu thì theo thời gian cũng dần phai nhạt. Huống hồ năm đó, sau khi biết Từ Thanh Doanh bị bệnh, Mạnh Hải Xuyên thật sự đã bỏ tiền bỏ công chăm lo. Ân tình đó của ông, Từ Thanh Doanh vẫn ghi nhớ trong lòng.
Cũng vì vậy mà mấy năm gần đây Mạnh Sơ không còn như lúc ba mẹ vừa ly hôn, nhất quyết từ chối tiếp xúc với Mạnh Hải Xuyên nữa.
Hai cha con coi như đã trở lại mối quan hệ bình hòa.
Mạnh Sơ nói: "Ông ấy muốn mua nhà cho con ở Thượng Hải, nhưng con từ chối rồi."
"Sao lại con lại từ chối?" Từ Thanh Doanh nhìn cô.
Mạnh Sơ khựng lại một chút, cô bật cười khẽ: "Ý mẹ là sao ạ?"
Từ Thanh Doanh không hề do dự gật đầu: "Mẹ đúng là không có khả năng mua nhà cho con. Mà con là con gái, người ta muốn cho thì cứ nhận. Dù sao con cũng sắp đến tuổi kết hôn, có một căn nhà cưới, sau này sống riêng cũng thoải mái hơn."
"Dù gì thì ông ấy cũng là ba con, ông ấy muốn tặng nhà cho con thì cứ nhận đi, lỡ sau này có chuyện gì không vui, ít nhất con cũng có chỗ mà dựa vào."
Sau nhiều lần tiếp xúc gần đây, Từ Thanh Doanh thực ra cũng không còn lo lắng chuyện nhà cưới nữa.
Dù sao thì Trình Tân Dự tiện tay là có thể mua chiếc vòng tay cả trăm triệu, nhà cưới chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng thời buổi bây giờ, khi kết hôn, không chỉ phía nhà trai phải chuẩn bị nhà, mà nếu nhà gái có điều kiện thì cũng sẽ sẵn sàng hỗ trợ con gái một căn. Bởi vì điều đó cũng là sự tự tin và chỗ dựa mà nhà mẹ đẻ dành cho con gái.
Sau trận bạo bệnh, Từ Thanh Doanh đã tiêu hết toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà, ngay cả căn nhà cũ trước đây cũng phải bán đi. May mà Mạnh Sơ đủ bản lĩnh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã mua lại được một căn nhà mới cho mẹ.
Nếu như trước kia bà còn đủ can đảm để tuyệt đối cắt đứt với Mạnh Hải Xuyên, thì bây giờ mọi thứ bà đều đã nhìn thoáng hơn nhiều.
"Quả thật là mẹ đã nghĩ sai rồi. Ông ấy là ba con, ông ấy có trách nhiệm và nghĩa vụ với con. Người thất bại là mẹ, là cuộc hôn nhân đó, chứ mẹ không nên để con phải gánh chịu hậu quả từ những chuyện của người lớn." Từ Thanh Doanh dịu dàng nhìn con gái rồi nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Mạnh Sơ khẽ gật đầu, nhưng cô vẫn nói: "Dù vậy nhưng con vẫn định từ chối ạ."
Từ Thanh Doanh ngạc nhiên.
Mãi đến khi Mạnh Sơ ngẩng lên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định nhìn bà: "Mẹ chờ thêm chút nữa nhé, sau này con sẽ tự mình mua nhà ở Thượng Hải cho mẹ. Đến lúc đó mẹ nhất định phải dọn đến ở với con đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!