Chương 47: (Vô Đề)

Sau khi nói ra câu đó thì Mạnh Sơ cũng không còn bị động chờ đợi nữa. Cô khẽ nhón chân lên, có phần liều lĩnh và run rẩy hôn lên môi Trình Tân Dữ.

Khoảnh khắc ấy trái tim của cô đập thình thịch vì hồi hộp, nhưng ngay sau đó hơi thở của Trình Tân Dữ cũng trở nên hỗn loạn, gấp gáp vang bên tai cô như tiếng sấm rền.

Thì ra anh cũng không phải lúc nào cũng bình tĩnh như vẻ ngoài. Nhận ra bản thân có thể khiến Trình Tân Dữ thay đổi cảm xúc rõ rệt như vậy, Mạnh Sơ bỗng có thêm dũng khí. Cô học theo anh lúc trước, đưa đầu lưỡi vụng về nhưng chủ động luồn vào giữa đôi môi anh.

Động tác vừa ngây ngô vừa đầy chủ động ấy khiến máu trong người Trình Tân Dữ như sôi lên. Anh đưa tay ôm lấy eo cô, lòng bàn tay ***** nơi thắt lưng mềm mại.

Dường như anh muốn dồn hết nỗi nhớ nhung bao ngày qua vào khoảnh khắc này.

Sự tiếp xúc thân mật giữa cơ thể với cơ thể luôn có sức mê hoặc. Ban đầu còn là thăm dò nhẹ nhàng, nhưng càng lúc càng sâu đậm, cảm giác "chừng đó vẫn chưa đủ" cứ thế dâng lên đến đỉnh điểm.

Toàn bộ đèn trong nhà vẫn chưa bật lên, nhưng không gian rộng lớn cũng không hoàn toàn chìm trong bóng tối. Từ cửa sổ sát đất ở cuối phòng khách, ánh trăng bạc trắng phô bày rọi vào không chút kiêng dè. Ngoài xa là mặt sông tưởng chừng đen đặc, nhưng từng gợn sóng lấp ló ánh sáng bạc khi trăng chiếu xuống được phản chiếu lấp lánh.

Xung quanh vẫn im lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng thở của hai người ngày càng dồn dập và nặng nề.

Cuối cùng Trình Tân Dữ đưa tay ôm lấy phần đùi trong của Mạnh Sơ, bế bổng cả người cô lên. Mạnh Sơ hoàn toàn không ngờ anh lại làm vậy, theo phản xạ cô lập tức vòng chân quanh eo anh.

"Em có nặng lắm không?" Mạnh Sơ bất giác buông anh ra một chút, cô thì thầm hỏi.

Tư thế này là hoàn toàn để cô dồn hết trọng lượng lên người anh, nếu không có chút sức lực thì chắc chắn không thể trụ nổi.

Trình Tân Dữ ngẩng đầu nhìn cô, anh vừa tức vừa buồn cười: "Coi thường anh à?"

Mạnh Sơ lắc đầu, cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh rồi dịu dàng nói: "Đi đường mệt vậy rồi, em sợ anh sẽ kiệt sức."

Cô đang nhỏ nhẹ dỗ dành anh.

Trình Tân Dữ ôm chặt lấy cô, ép cô dựa vào tường rồi cúi đầu hôn tiếp. Trong khi hôn cô, anh thấp giọng nói: "Hay thử xem anh trụ được bao lâu nhé?"

Ngay bây giờ sao?

Mạnh Sơ không dám lên tiếng nữa, sợ lại chọc trúng dây thần kinh nào đó của anh.

Có lẽ Trình Tân Dữ thực sự đã bị kí. ch thích, anh cúi đầu tìm kiếm môi cô. Lần này anh không vội vàng mà cố ý giữ nhịp điệu chậm rãi. Cảm giác như đang cố tình khiêu khích cô vậy, môi anh chỉ chạm khẽ rồi lại lùi ra mà không cho cô kịp cảm nhận trọn vẹn.

Tiếp đó anh lại chậm rãi áp sát, nhấn nhá từng cái hôn như đang trêu đùa, cứ thế tới lui khiêu khích cô.

Mạnh Sơ cảm thấy anh chẳng khác gì đang cầm món đồ chơi chọc mèo, còn cô là con mèo nhỏ bị anh dụ dỗ đến mức không thể kháng cự, bị anh dắt đi từng nhịp.

Tim cô đập như trống dồn, dồn dập đến mức không tài nào bình tĩnh lại được.

Hai người cứ thế quấn lấy nhau ở ngay cửa ra vào, hôn nhau đầy cuồng nhiệt, như thể thế nào cũng không đủ, mang theo khát khao mãnh liệt khiến tim người ta run lên, tham lam chiếm lấy tất cả của đối phương.

Cuối cùng vẫn là Mạnh Sơ không chịu nổi trước, cô vòng tay ôm lấy cổ anh rồi khẽ nói: "Hay là… mình về phòng đi?"

Lời đề nghị này khiến Trình Tân Dữ bật cười khẽ một tiếng. Dù chỉ là một tiếng cười ngắn nhưng lại ẩn chứa sự đắc ý rõ ràng.

Mạnh Sơ còn chưa kịp nói thêm gì, cả người cô đã bị anh bế bổng lên.

Tay Trình Tân Dữ siết chặt lấy đùi cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền thẳng vào bên trong đùi – nơi vốn đã vô cùng nhạy cảm và chưa từng bị ai chạm đến.

Anh bế cô đi thẳng vào phòng ngủ, sau khi xoay tay đóng cửa và bước đến mép giường. Trình Tân Dữ quỳ một gối lên giường để làm điểm tựa, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Động tác của anh lúc này rất dịu dàng, cẩn thận từng chút một, tràn ngập sự ân cần và nâng niu.

Mạnh Sơ cứ ngỡ mọi thứ sẽ tiếp tục nhẹ nhàng như vậy, nhưng vừa mới chạm lưng xuống giường, cả người cô còn chưa hoàn toàn nằm ổn thì thân thể của Trình Tân Dữ đã đè xuống theo.

Cảm giác bị bao phủ từ mọi phía khiến cô gần như không thể cử động, hoàn toàn bị anh phủ trọn dưới cơ thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!