Sau khi vào thu thời gian trôi qua nhanh đến mức khó tin, đặc biệt là thời tiết ngày càng lạnh hơn. Rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn mặc áo ngắn tay, vậy mà sau một trận mưa thu mọi người trên phố đều đã khoác thêm áo ngoài.
Ngay cả Mạnh Sơ cũng không ngoại lệ. Sáng sớm thức dậy, nghe tiếng gió rít bên ngoài, cô bỗng cảm thấy không muốn rời giường.
Cô nhìn sang khoảng trống bên cạnh trên giường mà không khỏi thở dài một hơi.
Trước đây Trình Tân Dữ dường như cố ý giảm bớt số lần đi công tác, nên anh dành khá nhiều thời gian ở lại Thượng Hải. Nhưng từ tháng Mười Một, không biết có phải vì cuối năm công việc bận rộn hơn hay không, mà mọi chuyện trong công ty đột nhiên nhiều lên.
Anh liên tục phải đi công tác, lần này còn bay sang Mỹ và phải ở đó hơn mười ngày.
Ban đầu họ dự định đến thăm mẹ của Mạnh Sơ, nhưng kế hoạch này đã bị trì hoãn vì chuyến đi công tác của anh.
Tuy nhiên Mạnh Sơ cũng không hoàn toàn ở nhà một mình. Tháng này đúng lúc có một sự kiện khai mạc giải đấu thể thao khá lớn diễn ra ở Nam Kinh.
Cố Đình đã đích thân đàm phán để đạt được hợp tác chính thức với ban tổ chức giải đấu. Trong lễ khai mạc, có màn trình diễn của robot chó StarSource.
Ngoài ra bọn họ cũng mang đến vài robot khác để trực tiếp tham gia giới thiệu chính thức về giải đấu. Điều này thu hút rất nhiều trẻ em đến xem trận đấu.
Vì sự kiện này nên Mạnh Sơ cũng đã đi công tác ở Nam Kinh vài ngày, mãi đến tối qua cô mới trở về.
Sau khi thức dậy và đánh răng, Mạnh Sơ nghe thấy điện thoại của Trình Tân Dữ gọi đến.
Cô lập tức súc miệng vài lần rồi nhanh chóng bắt máy.
"Dậy rồi à?" Trình Tấn Dữ hỏi bằng giọng trầm thấp."
Mạnh Sơ khẽ cười: "Em vừa mới dậy."
"Ừm, anh cũng chuẩn bị về đến khách sạn."
"Bây giờ sao?" Mạnh Sơ ngạc nhiên hỏi.
"Ừm." Bên kia vang lên tiếng còi xe, âm thanh có chút ồn ào.
"Vậy anh đi cẩn thận nhé."
Cẩn thận—đây là câu mà Mạnh Sơ nói với Trình Tân Dữ nhiều nhất trong mấy ngày qua.
Thực ra bản thân Trình Tân Dữ rất quen thuộc với nước Mỹ. Dù sao anh cũng từng học đại học ở đó, sau khi tốt nghiệp còn làm việc một thời gian tại Goldman Sachs, rồi mới trở về nước.
Nhưng những tin tức mà Mạnh Sơ đọc được trên mạng về nước Mỹ lại khiến cô cảm thấy hoang mang.
Tình trạng súng đạn tràn lan là điều đáng lo ngại nhất.
Mấy ngày nay, mỗi lần gọi điện dù không muốn nói quá nhiều, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhắc nhở anh một câu.
Trình Tân Dữ nhẹ giọng nói: "Khách sạn anh ở rất an toàn, em yên tâm. Hơn nữa, ngoài công việc ra thì anh cũng không đi đâu cả."
Mạnh Sơ khẽ đáp: "Em tất nhiên yên tâm về anh, chỉ là không yên tâm về tình hình an ninh ở Mỹ thôi."
Dù sao cũng không thể so sánh với trong nước được.
"Anh sẽ sớm về thôi," Trình Tân Dữ nói.
Mạnh Sơ chợt nhắc nhở thêm một câu: "Đúng rồi, trước khi anh về anh nhớ báo trước cho em nhé."
"Sao vậy?" Trình Tân Dữ có vẻ khó hiểu.
"Dù anh bất ngờ trở về khiến em rất vui, nhưng em cũng muốn trải nghiệm cảm giác đếm từng ngày mong chờ anh về nhà mà." Cô nói rất thẳng thắn khiến Trình Tân Dữ hơi sững lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!