Trong phòng bao rộng lớn, ánh sáng đầy đủ và rực rỡ, nhưng toàn bộ không gian lại chìm vào một sự im lặng chết chóc như thể cả không khí cũng bị đóng băng, đến mức hơi thở dường như biến mất.
Trình Tân Dữ.
Kết hôn???
Rõ ràng ba người này đều là những người từng trải, đã quen với những tình huống lớn và có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện.
Thế nhưng lúc này cả ba chỉ có thể chết lặng nhìn chằm chằm vào bàn tay trái đeo nhẫn cưới của anh.
"Nhẫn cưới? Đây là nhẫn cưới sao?" Lưu Bạc Chu như thể không chắc chắn, anh ta quay sang hỏi Giang Mân An.
Nhưng anh ta không nhận được bất kỳ câu trả lời nào. Bởi vì Giang Mân An đang nhíu chặt chân mày và nhìn chằm chằm vào Trình Tân Dữ.
Còn Vệ Viên ở bên cạnh thì lại mang vẻ mặt trầm ngâm.
Trình Tân Dữ nhếch môi cười, anh nhìn ba người bọn họ, giọng điệu chậm rãi vang lên: "Ghen tị thì cứ ghen tị, nhưng lúc này các cậu có phải nên nói với tôi một câu…"
Anh dừng lại một chút, rồi nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn: "Chúc mừng không?."
Câu này vừa thốt ra, cả phòng bao lập tức bùng nổ.
Giang Mân An dường như mới thoát khỏi cơn sốc, anh ta quay sang hỏi Lưu Bạc Chu: "Cậu ta… cậu ta thật sự kết hôn rồi sao?"
Lưu Bạc Chu bất lực: Cậu hỏi cậu ta đi, hỏi tôi thì tôi biết thế nào?"
Giang Mân An: "Cậu thật sự kết hôn rồi sao?"
Lưu Bạc Chu: "Đúng vậy? Thật sao?"
Giang Mân An: "Không được, tôi vẫn không tin, chắc chắn cậu ta đang đùa với chúng ta."
Lưu Bạc Chu: "Nếu không kết hôn thì cậu ta mua nhẫn cưới làm gì?"
Lúc này Giang Mân An quay sang nhìn Vệ Viên, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, không nhịn được mà nói: "Vệ đầu gỗ, cậu mau nói gì đi chứ?"
Vệ Viên: "Cậu thật sự kết hôn rồi sao?"
Câu nói này lập tức khiến hai người còn lại bật cười, quả nhiên ngay cả Vệ Viên cũng sốc đến mức không thể tin nổi.
Lưu Bạc Chu: "Thấy chưa, ngay cả Vệ đầu gỗ cũng không tin."
Giang Mân An: "Người bình thường ai mà tin được chuyện này chứ?"
Giang Mân An: "Sao tôi cứ có cảm giác như đang mơ vậy."
Giang Mân An: "Hay là để tôi đánh cậu một cái, xem cậu có thấy đau không nhé."
Anh ta thật sự cảm thấy mình như đang mơ, nên định đánh thử Lưu Bạc Chu ở bên cạnh.
Không ngờ vừa dứt lời, Lưu Bạc Chu lập tức đấm thẳng vào ngực anh ta một cái.
Lưu Bạc Chu mặt không cảm xúc hỏi: "Cậu có thấy đau không?"
Giang Mân An bị cú đấm đó làm cho đau điếng, anh ta ôm ngực hồi lâu mà không nói nổi một lời.
Đợi cơn đau dịu xuống, anh ta mới trừng mắt nhìn Lưu Bạc Chu rồi thấp giọng gầm lên: "Cậu thật sự ra tay à? Không thể nhẹ một chút sao?"
"Không mạnh thì làm sao cậu biết đây không phải là mơ," Lưu Bạc Chu cười giả tạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!