Khi nghe câu nói ấy của anh, trái tim Mạnh Sơ bỗng chốc nóng bừng lên.
Còn gì hạnh phúc hơn việc người mình thích có thể cảm nhận được tình cảm của mình chứ?
Cô đứng yên tại chỗ và nhìn Trình Tân Dữ. Rõ ràng đầu óc vẫn còn mơ màng, nhưng khóe môi của cô đã vô thức cong lên nở một nụ cười thật tươi.
Nếu trước đây cô còn chưa chắc chắn, còn do dự về tình cảm của anh. Thì bây giờ còn điều gì phải nghi ngờ nữa chứ?"
Anh… chắc hẳn cũng thích cô.
Thật ra trong lòng Mạnh Sơ cũng không quá bất ngờ.
Bởi vì cô có thể cảm nhận được Trình Tân Dữ vốn là người giống cô, họ đều có khoảng cách vô hình với thế giới này và đều không dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai.
Trừ khi người đó là người anh thích.
Ngay từ khi Trình Tân Dữ làm hết lần này đến lần khác vì cô thì Mạnh Sơ lẽ ra đã phải nhận ra điều đó.
Chỉ là đây cũng là lần *****ên cô thích một người.
Cô sợ rằng thứ cô đang đối diện chỉ là trách nhiệm của anh mà thôi.
Vậy nên cô không thể không cẩn trọng hơn một chút.
Thậm chí cô còn cố tình bày ra những trò nhỏ đó trước mặt anh, và có lẽ tất cả đều đã bị anh phát hiện.
Nghĩ đến đây, không chỉ trái tim của Mạnh Sơ nóng lên mà ngay cả vành tai cũng bắt đầu đỏ bừng. Thế nhưng khóe môi cong lên ấy vẫn chưa hề hạ xuống.
Cô cũng không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là vui mừng nhiều hơn hay kích động nhiều hơn. Cô chỉ cảm thấy lồng ng. ực mình như căng đầy và tràn ngập những cảm xúc chưa từng trải qua, từng chút một chiếm lấy trái tim cô.
"Chúng ta về nhà trước đã." Trình Tân Dữ nhìn cô ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, trong lòng anh cũng mềm mại đến lạ.
Vừa mở miệng giọng nói của anh đã trầm đến mức như có thể nhỏ giọt.
Mạnh Sơ nghe thấy giọng nói ấy lướt qua vành tai mình, ánh mắt vốn dĩ còn chưa hết ngượng ngùng giờ lại không biết nên đặt vào đâu.
Lúc này cô mới nhận ra người bị ảnh hưởng không chỉ có mình cô, mà anh cũng vậy.
"Ừm." Mạnh Sơ vẫn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Sau đó cô định bước về phía chiếc xe đang đậu bên lề đường. Nhưng Mạnh Sơ chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Chiếc ô dài mà Trình Tân Dữ đã ném xuống đất trước đó, giờ đây đã bị gió cuốn đi rất xa.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chiếc ô đó… anh còn muốn lấy lại không?"
"Em đứng đây đợi anh một lát." Trình Tân Dữ dặn dò cô bằng chất giọng trầm thấp, sau đó anh nhanh chóng bước về phía chiếc ô, có vẻ như anh vẫn muốn lấy lại nó.
Mạnh Sơ nhìn anh lao đi giữa cơn mưa lớn để nhặt lại chiếc ô mà suýt chút nữa bật cười.
Có lẽ chính Trình Tân Dữ cũng không ngờ rằng sẽ có ngày mình lại rơi vào tình cảnh lúng túng thế này.
Khi Trình Tân Dữ nhặt chiếc ô trở lại, may mắn là lúc bị gió cuốn đi, mặt của chiếc ô vẫn luôn hướng lên trên nên bên trong không bị mưa làm ướt.
Vậy nên khi anh giương ô lên, anh liền đưa tay kéo Mạnh Sơ vào bên dưới.
Anh đặt một tay lên vai cô, cả người nghiêng về phía cô để chắn đi phần lớn cơn gió lạnh thổi xiên qua.
Buổi tối mùa thu lại thêm cơn mưa lớn, lẽ ra phải lạnh đến thấu xương, thế nhưng Mạnh Sơ lại chẳng cảm thấy chút lạnh nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!