Chương 43: (Vô Đề)

Mạnh Sơ trong lòng đã có tính toán riêng, nên khi Trình Tân Dữ nhìn sang mình cô vẫn không nhịn được mà nói: "Đã đi dạo mấy tiếng rồi, em hơi mệt rồi. Hay là mình về trước nhé?"

Thấy cô có vẻ mệt mỏi nên Trình Tân Dữ cũng không nói gì thêm, anh chỉ gật đầu: "Được, chúng ta về nhà thôi."

Thấy anh đồng ý ngay không chút do dự, trong lòng Mạnh Sơ dâng lên một tia áy náy.

Anh nói vậy, chắc là đang ngầm gợi ý cô cùng đi mua nhẫn đôi phải không?

Nhưng Mạnh Sơ cũng muốn cho anh một bất ngờ. Sau bao lần anh vì cô mà làm nhiều điều như thế, cô cũng muốn làm một chuyện gì đó cho anh.

Sau khi hai người về đến nhà, vừa thay dép xong Mạnh Sơ đã đưa tay kéo tay Trình Tân Dữ: "Anh đi với em một chút, em muốn cho anh xem cái này."

Hàng mi của Trình Tân Dữ khẽ cụp xuống, ánh mắt rơi trên cổ tay đang bị cô nắm lấy.

Lúc này Mạnh Sơ cũng không chú ý đến ánh mắt của anh, chỉ tập trung kéo anh đi về phía phòng làm việc của cô.

Đến cửa phòng, Mạnh Sơ đột nhiên dừng lại rồi bước ra phía sau Trình Tân Dữ. Cô đưa tay nhẹ đẩy lưng anh rồi nói nhỏ: "Anh bật đèn đi."

Trình Tân Dữ tuy không biết cô giấu cái gì, nhưng vẫn phối hợp mở cửa phòng rồi đưa tay bật công tắc đèn.

Khi đèn bật sáng chiếu rọi khắp căn phòng —

Màn hình LCD ở vị trí mắt của con robot nhỏ đặt trên bàn làm việc cũng đồng thời sáng lên.

Trình Tân Dữ nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà mỉm cười: "Em đã sửa xong nó rồi."

Anh vừa dứt lời, trong phòng bỗng vang lên một âm thanh cơ khí đáng yêu: "Trình Tân Dữ, chào mừng anh về nhà."

Trình Tân Dữ sững sờ lắng nghe giọng nói phát ra từ con robot nhỏ.

Còn Mạnh Sơ đứng sau lưng anh, cô cũng không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.

May quá.

Thành công rồi.

Trình Tân Dữ nhìn về phía con robot nhỏ trên bàn làm việc, phát hiện hướng mà nó được đặt chính là đối diện trực tiếp với cửa phòng. Thì ra là Mạnh Sơ đã cố tình đặt như vậy, chính là để con robot có thể nhận ra anh ngay khi bước vào.

"Đây là em cố ý chuẩn bị cho anh sao?" Trình Tân Dữ khẽ cất tiếng. Anh phải gắng hết sức mới có thể giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.

Lúc này Mạnh Sơ mới từ phía sau lưng anh bước ra, là vì cô muốn tránh để robot nhỏ khi nhận diện cả hai người cùng lúc lại gọi tên cô trước.

Như vậy thì món quà nhỏ này của cô chẳng phải sẽ mất hết ý nghĩa sao.

Lúc này Mạnh Sơ mới nhìn về phía robot nhỏ, cô âm thầm gật gù tán thưởng trong lòng. Không hổ là do chính cô làm ra, thật sự quá tuyệt!

"Đúng vậy, sau này mỗi khi hai chúng ta về nhà nó sẽ chào đón chúng ta," Mạnh Sơ nói, cô vốn định sau khi sửa xong thì đặt nó ở ngay cửa ra vào.

Mạnh Sơ vẫn cẩn thận hỏi ý kiến Trình Tân Dữ: "Em có thể đặt nó ở chỗ cửa ra vào được chứ?"

"Đương nhiên," Trình Tân Dữ không chút do dự gật đầu.

Mạnh Sơ lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Cô cũng là người nói là làm, nói đặt là đặt, lập tức ôm lấy con robot nhỏ.

Trình Tân Dữ đi theo phía sau, anh nhìn cô đặt con robot vào chỗ ở cửa ra vào.

Cô còn rất nghiêm túc điều chỉnh góc độ, để con robot hướng thẳng ra cửa chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!