Chương 42: (Vô Đề)

Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng như phủ lên khung cảnh lúc này một lớp filter mờ ảo, đến cả không khí cũng trở nên mềm mại và dường như dính lại, từng nhịp thở kéo theo tiếng tim đập vang vọng như sấm.

Mạnh Sơ nhìn gương mặt của Trình Tân Dữ càng lúc càng tiến lại gần, mùi rượu nhàn nhạt từ hơi thở của anh cũng phả đến.

Hương vị ấy Mạnh Sơ không hề thấy khó chịu chút nào. Thậm chí cô như cũng bị mùi rượu ấy làm cho ngà ngà say.

Hình ảnh của đối phương trong mắt cả hai càng lúc càng rõ ràng, nhưng không ai né tránh, dù cả hai đều biết giây tiếp theo sẽ xảy ra điều gì nhưng họ vẫn cứ chậm rãi tiến lại gần nhau.

Những lời chưa từng nói ra, những cảm xúc chưa từng xác nhận giờ phút này đều không còn quan trọng.

Chỉ có khoảng cách ngày càng gần kề là thật, chỉ có cảm xúc ngày một mãnh liệt trong lòng họ ngay tại căn phòng yên tĩnh này là thật, giống như đã bị rưới lên chất xúc tác mạnh nhất, chỉ cần một tia lửa nhỏ thôi cũng đủ để mọi thứ mất kiểm soát hoàn toàn.

Khi đầu mũi của Trình Tân Dữ chạm nhẹ vào làn da của cô, Mạnh Sơ theo phản xạ khép chặt mắt lại.

Dù cô chưa từng trải qua loại tiếp xúc nào như vậy, nhưng vào khoảnh khắc này nhắm mắt lại chắc chắn sẽ không sai.

Và rồi là một cái chạm nhẹ mềm mại.

Cảm giác ấy khiến cả hai đều run lên một chút, trong lòng như có luồng điện xẹt qua khiến trái tim cũng không kìm được mà run rẩy theo, và bọn họ cũng đang chuẩn bị tiến sâu hơn nữa…

Reng, reng, reng…

Cho đến khi một tiếng rung rất gần vang lên, phá vỡ khoảnh khắc ngập tràn hơi thở ấy.

Người đàn ông vốn định làm sâu sắc hơn nụ hôn đó, anh dường như không có ý định để ý đến tiếng động kia.

Nhưng Mạnh Sơ thì không thể làm ngơ được.

Cô hơi nghiêng mặt, đôi môi của anh liền lướt nhẹ qua làn da bên má cô, như một luồng tia lửa xẹt qua kèm theo điện giật, cảm giác khi da thịt tiếp xúc ấy khiến cô run rẩy đến mức muốn ngừng thở.

"Điện thoại của anh." Cô khẽ nhắc nhở.

Trình Tân Dữ khẽ thở dài một tiếng, nhưng âm thanh ấy bị anh nuốt xuống cổ họng, cố gắng không để phát ra tiếng.

Anh ngồi thẳng người dậy, móc điện thoại từ túi ra và nhanh chóng bắt máy.

Tốt nhất là có chuyện gì thực sự rất rất quan trọng.

Lúc này Mạnh Sơ cũng nhẹ nhàng mở mắt ra, cô nhìn anh đang đứng bên mép giường nghe điện thoại.

Ban đầu sắc mặt anh vẫn bình thường, sau đó có vẻ hơi nhíu mày.

Chỉ một lát sau, cuộc gọi đã kết thúc.

Mạnh Sơ nhìn anh vẫn đứng yên tại chỗ mà không nói lời nào.

Cô bèn ngồi dậy, không nhịn được liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không có gì." Trình Tân Dữ thản nhiên đáp: "Người nhà anh gặp tai nạn xe."

Hả?

Mạnh Sơ kinh ngạc thốt lên, chuyện này mà còn gọi là không có gì sao.

Trình Tân Dữ nhìn ra vẻ sững sờ trên khuôn mặt cô, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh giải thích: "Chắc là không có vấn đề nghiêm trọng gì đâu, đã được đưa đến bệnh viện rồi."

"Ở Thượng Hải à?" Mạnh Sơ hỏi.

Trình Tân Dữ khẽ ừ một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!