Chương 39: (Vô Đề)

Mạnh Sơ tưởng rằng đêm nay mình sẽ trằn trọc mãi không ngủ được. Thế nhưng cô lại ngủ ngon hơn bất kỳ đêm nào trước đó.

Dù chưa sang mùa đông, nhưng đêm sau tháng Mười trời đã bắt đầu se lạnh. Trong buổi đêm mang hơi lạnh như thế này, Mạnh Sơ chỉ cảm thấy bên cạnh mình có một cơ thể ấm áp, khiến cô không kìm được mà muốn dựa sát vào.

Lúc đầu cô vẫn nằm thẳng tắp, dường như vẫn chưa quen với sự tiếp xúc này.

Nhưng không ai lên tiếng.

Trình Tân Dữ không nói thêm gì về chuyện đã xảy ra, cũng không dùng lời lẽ sáo rỗng để an ủi cô. Anh chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô tựa vào lòng mình.

Cuối cùng khi tiếng thở đều đặn vang lên, Trình Tân Dữ khẽ mở mắt nhìn người trong vòng tay mình.

Quả nhiên lần này cô thực sự đã ngủ rồi.

Chứ không phải cái kiểu rõ ràng chưa ngủ mà cứ cố giả vờ như đang ngủ như mọi khi.

Dù trong phòng tối đen như mực, đưa tay ra cũng chẳng thấy gì, nhưng Trình Tân Dữ vẫn cúi đầu chăm chú nhìn người đang ngủ trong lòng mình.

Từng hình ảnh của đêm nay vẫn vang vọng trong đầu anh.

Khi biết Mạnh Sơ đã về sớm, anh không chút do dự lái xe đến nhà cô.

Khi anh đến nơi, thì vừa đúng lúc lỡ mất chiếc xe cảnh sát mà Mạnh Sơ đang ngồi.

Khi Trình Tân Dữ đến nhà Mạnh Sơ, anh không gọi điện ngay mà chọn cách gõ cửa.

Nhưng anh không ngờ rằng, cửa nhà Mạnh Sơ không mở ra mà ngược lại là cửa nhà hàng xóm mở.

Người đối diện nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: "Anh tìm ai vậy?"

"Tôi tìm Mạnh Sơ," Trình Tân Dữ lịch sự trả lời.

Đối phương lập tức nói: "Anh là bạn của cô ấy à? Cô ấy vừa bị cảnh sát đưa đi rồi, anh mau tới xem thử đi."

Người hàng xóm tưởng rằng anh là bạn mà Mạnh Sơ gọi tới giúp đỡ. Dù sao thì con gái gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn cần có người ở bên, nếu không sẽ rất sợ hãi và tủi thân.

Trình Tân Dữ lập tức nhíu mày: "Cảnh sát?"

Người hàng xóm gật đầu: "Đúng rồi, cô ấy được xe cảnh sát đưa đi, chắc giờ đang ở bệnh viện. Dù sao thì đầu cũng bị đập chảy máu rồi."

"Cô ấy bị thương à…"

Trình Tân Dữ gần như không thể tin được. Khi nghe đến câu này, đầu óc anh lập tức ù đi một tiếng.

Từ trước đến nay Trình Tân Dữ chưa từng mất bình tĩnh như thế. Anh nhìn người hàng xóm rồi liên tục hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy vậy?"

Người hàng xóm thấy anh dường như không biết gì, liền vội vàng kể lại: "Vừa lúc nãy, cô gái ở căn hộ 1201 bên cạnh vừa mới về nhà thì có một người đàn ông cũng tới. Hai người hình như đã xảy ra chuyện gì đó trong nhà cô ấy. Tôi chỉ nghe thấy có tiếng đập mạnh vào cửa sổ chống trộm, vừa đập vừa hét "Cứu với!". Tôi lập tức chạy ra xem có chuyện gì, thì thấy người đàn ông đó đầu đầy máu chạy ra ngoài."

"Cô gái đó nói người đàn ông đó say rượu rồi định giở trò với cô ấy. Còn hắn thì bảo là say rượu nên đi nhầm nhà, nhà hắn ở tòa nhà số 10, phòng 1201, còn khu này là tòa 11 mà."

Người hàng xóm có lòng tốt, kiên nhẫn giải thích đầu đuôi sự việc cho Trình Tân Dữ.

Thế nhưng sau khi nghe xong, trong đầu anh chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:

Cô ấy đã không ngừng kêu cứu.

Cô ấy đang gọi người đến cứu mình.

Trình Tân Dữ hít sâu một hơi, như thể bị kéo vào một ký ức đau đớn nào đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!