Lúc này Từ Thanh Doanh đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Trước đó bà đã sơ chế sẵn một phần nguyên liệu, những món cầu kỳ cũng đã làm trước rồi, chỉ còn lại mấy món xào đơn giản chờ Mạnh Sơ về mới làm.
"Mẹ ơi," Mạnh Sơ bước vào bếp.
Từ Thanh Doanh nói: "Con ra ngoài nhanh lên, trong này toàn mùi khói với dầu mỡ."
Mạnh Sơ đáp: "Con đâu phải trẻ con nữa, ở Thượng Hải con cũng thường xuyên tự nấu ăn mà."
"Con vừa phải đi làm, vừa phải tự nấu cơm, có cực lắm không con?" Từ Thanh Doanh xót xa nói.
Mạnh Sơ lắc đầu: "Trước đây mẹ cũng vậy mà, vừa phải chăm con, vừa phải đi làm."
Dù cô nói thế nhưng Từ Thanh Doanh vẫn nhấn mạnh: "Ra ngoài đi."
Thế là một người đuổi, một người cố chấp không chịu đi, cuối cùng cũng cùng nhau nấu xong bữa cơm.
"Điều con nhớ nhất khi ở Thượng Hải chính là món mẹ nấu." Mạnh Sơ múc hai bát cơm, cô nhìn mâm cơm đầy ắp các món ăn mà chân thành cảm thán.
Tay nghề nấu nướng của mẹ cô không phải là nhất thế giới, ở Thượng Hải cô cũng từng ăn không ít món do các đầu bếp hàng đầu chế biến.
Nhưng khẩu vị của con người thật kỳ lạ, luôn quen với hương vị đầu đời.
Dù khi lớn lên có thưởng thức bao nhiêu mỹ vị nhân gian đi nữa, nhưng thời gian trôi qua, rồi sẽ luôn thấy nhớ cơm nhà, nhớ món mẹ nấu.
Từ Thanh Doanh nói: "Con ăn nhiều một chút đi."
Mạnh Sơ gật đầu, rồi nũng nịu nói: "Hay là… mẹ cùng con lên Thượng Hải ở vài hôm đi?"
"Công việc của con bận rộn như vậy, mẹ lên đó cũng chỉ giúp con giặt đồ với nấu cơm thôi. Nhưng mỗi lần thấy con tăng ca mẹ lại không kìm được mà cằn nhằn, thế là lại vô tình tạo thêm áp lực cho con," Từ Thanh Doanh khẽ lắc đầu.
Trước đây không phải bà chưa từng lên Thượng Hải chăm sóc Mạnh Sơ, chỉ là lúc đó đúng lúc công ty ra mắt sản phẩm mới, Mạnh Sơ phải thức đêm suốt cả tháng, hầu như ngày nào cũng tăng ca đến hơn mười một giờ.
Dù Mạnh Sơ đã bảo mẹ đi ngủ trước, không cần chờ mình. Nhưng Từ Thanh Doanh vẫn luôn ngồi trên ghế sofa đợi con gái về.
Chờ đợi nhiều ngày, Mạnh Sơ bắt đầu lo điều đó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ.
Vậy là cô dứt khoát để mẹ quay về quê. Dù ở quê, xung quanh đều là bạn bè họ hàng quen biết, có người cũng biết rõ quá khứ của Từ Thanh Doanh, thi thoảng lại nhắc đến Mạnh Hải Xuyên. Nhưng so với việc sống ở thành phố lớn, Từ Thanh Doanh vẫn cảm thấy ở quê mình quen hơn, dễ sống hơn và cũng thấy thoải mái hơn.
"Huống hồ giờ con còn đang yêu đương, mẹ không lên làm bóng đèn đâu."
Từ Thanh Doanh cười tít mắt nói.
Mạnh Sơ lập tức bật cười: "Mẹ còn biết cả từ "bóng đèn" nữa à."
Từ Thanh Doanh lườm con một cái: "Con tưởng mẹ là người cổ lỗ sĩ chắc? Mẹ bây giờ sành điệu lắm đấy."
"Lúc nào mẹ chẳng sành điệu," Mạnh Sơ hùa theo.
Vì đã lâu không về nhà nên Mạnh Sơ cũng không còn quá để ý đến quy tắc ăn cơm không nói chuyện. Huống hồ mẹ cô trông cũng có vẻ có nhiều điều muốn tâm sự.
Mạnh Sơ lại nhắc đến mấy người bạn cũ của mình, cô nói: "Trước đó con có nghe Vũ Miên bảo ba mẹ cô ấy muốn đăng ký tour đi Tân Cương chơi, mẹ với bọn họ quan hệ cũng tốt mà, hay mẹ đi cùng luôn đi?"
"Đi làm gì, tốn tiền lắm," Từ Thanh Doanh lắc đầu.
Lúc này Mạnh Sơ vén nhẹ tóc mái, làm bộ hơi khoa trương: "Mẹ quên con gái mẹ làm nghề gì rồi à?"
Từ Thanh Doanh: "Nghề gì cơ?"
"Ít ra cũng là giám đốc vận hành của công ty đấy nhé, mấy chuyện nhỏ thế này mẹ đừng tiết kiệm cho con," Mạnh Sơ ra vẻ hơi kiêu ngạo nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!