Trong căn phòng với ánh sáng dịu dàng và mờ tối, sự im lặng dường như được phóng đại quá mức.
Chỉ có tiếng thở nặng nề của người đang tựa vào vai Mạnh Sơ như một lời nhắc nhở về điều gì đó. Nhưng không ai lên tiếng để phá vỡ sự yên tĩnh này.
Cuối cùng, sau một hồi lâu Mạnh Sơ không kìm được mà lên tiếng trước. Cô khẽ hỏi: "Anh đã uống thuốc chưa?"
"Vẫn chưa, anh vốn định nằm nghỉ một lát nhưng rồi cứ nằm mãi đến bây giờ," Giọng nói của Trình Tân Dữ trở nên yếu ớt, mang theo âm mũi nặng nề.
Mạnh Sơ vội nói: "Em mang thuốc đến rồi, để em lấy cho anh uống nhé."
Cô định đứng dậy, nhưng đầu anh vẫn đang tựa lên vai cô.
Rõ ràng chỉ là đầu anh tựa vào cô, nhưng lại mang đến cảm giác nặng nề đến lạ.
Cuối cùng giọng nói yếu ớt đến mức như có thể ngất đi bất cứ lúc nào của Trình Tân Dữ vang lên: "Đợi một chút, để anh bình tĩnh lại đã, đầu anh đau quá."
Lúc này Trình Tân Dữ thực sự khác hẳn với thường ngày, anh trông vô cùng yếu ớt.
Nhưng Mạnh Sơ cũng hiểu rằng, khi bị bệnh cơ thể sẽ khó chịu đến mức khiến con người trở nên mong manh và yếu đuối hơn bình thường.
Hơn nữa, cô từng nghe nói rằng những người vốn có thể trạng tốt khi bị bệnh thì lại càng nghiêm trọng hơn.
Thế nên cô không thúc giục nữa mà để mặc Trình Tân Dữ tựa vào vai mình.
Căn phòng yên tĩnh lại chìm vào sự lặng lẽ, chỉ còn tiếng hơi thở nhẹ nhàng của hai người.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trình Tân Dữ lúc này mới chậm rãi nhấc đầu khỏi hõm vai cô.
"Anh cảm thấy sao rồi?" Mạnh Sơ nhìn anh rồi cô lên tiếng hỏi.
Trình Tân Dữ khẽ nhắm mắt lại một chút: "Có chút khó chịu, lại cảm thấy buồn nôn."
"Anh muốn nôn không?" Mạnh Sơ vội vàng đảo mắt nhìn quanh phòng và tìm xem có thùng rác không.
Trình Tân Dữ hơi mím môi: "Chắc không đến mức đó đâu."
"Anh đợi một chút, em đi lấy thuốc" Nói rồi, Mạnh Sơ đứng dậy và bước ra ngoài.
Trình Tân Dữ lúc này hơi tựa vào đầu giường, anh nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi khẽ cong lên.
Chẳng bao lâu sau Mạnh Sơ đã quay lại, cô mang theo một túi thuốc cùng với một chai nước khoáng lấy từ tủ lạnh nhà anh.
Cô nhanh chóng xé một miếng dán hạ sốt.
"Anh dán cái này trước đi, như vậy sẽ thấy dễ chịu hơn."
Lúc này sắc mặt của Trình Tân Dữ đã đỏ bừng, rõ ràng là do sốt cao.
Khi cô xé lớp màng trắng mỏng của miếng dán hạ sốt, người vốn đang tựa vào đầu giường bỗng hơi nghiêng người về phía trước và chủ động phối hợp với cô.
Mạnh Sơ hơi sững lại, sau đó cô nhẹ nhàng đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán anh lên, rồi cô cẩn thận dán miếng hạ sốt lên trán anh.
Sau khi dán xong, Mạnh Sơ không kìm được mà cảm thán: "Anh thật ngoan."
Nhưng cô vừa mới nói xong thì ánh mắt của hai người đã chạm nhau.
Trình Tân Dữ hơi nghiêng đầu, trong mắt anh thoáng qua một tia nghi hoặc.
Lúc này Mạnh Sơ mới nhận ra giọng điệu của mình giống như đang dỗ trẻ con. Cô vội vàng bổ sung: "Ý em là anh rất biết hợp tác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!