Chương 33: (Vô Đề)

Hành lang yên tĩnh đã tắt đèn từ lâu, từ tầng trên không biết vọng xuống tiếng trẻ con reo hò phấn khích, xen lẫn cả tiếng xào nấu mơ hồ trong bếp, tiếng chim hót vang lên từ cửa sổ hành lang, thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên chen vào, tạo nên một bức tranh âm thanh sinh động mà bình dị.

Những âm thanh vốn quen thuộc thường ngày ấy, lúc này bỗng trở nên lúc gần lúc xa.

Má của Mạnh Sơ bị nhẹ nhàng nâng lên, cô nhìn thẳng vào người trước mặt. Trong không gian mờ tối, chỉ có thể lờ mờ thấy được đường nét khuôn mặt của Trình Tân Dữ, duy chỉ đôi mắt đen láy của anh lúc này sáng rõ đến lạ thường.

"Em…" Mạnh Sơ khẽ ép ra một chữ từ kẽ môi.

Cô chưa kịp nghĩ xem nên nói gì, nhưng lại cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó.

Đúng lúc này, ánh đèn vốn đã tắt bỗng sáng lên, ánh sáng rực rỡ bao trùm lấy hai người.

"=Chính ánh sáng ấy, dường như ngay lập tức xua tan sự nghi ngờ và do dự trong lòng Mạnh Sơ.

Câu nói của Trình Tân Dữ cũng vang vọng trong tâm trí cô.

— Em chỉ đang kiên trì với thứ quan trọng hơn lợi ích mà thôi.

Đúng vậy, rõ ràng cô cũng kiên định với lựa chọn của mình, nhưng thế giới này không phải là một nơi hoàn hảo.

Cô cũng không thực sự có thể từ bỏ tất cả. Khi quyết định của cô ảnh hưởng đến cả công ty, cô vẫn âm thầm tự hỏi trong lòng rằng liệu lựa chọn của mình có đúng hay không.

Cô cần một người luôn vững vàng đứng bên cạnh mình.

Một người có thể nói với cô rằng, tất cả những gì cô làm đều là đúng.

May mắn thay. Thật sự có một người như vậy.

Nỗi nặng trĩu trong lòng Mạnh Sơ vào khoảnh khắc này dường như đã tan biến hoàn toàn.

Cô nhìn Trình Tân Dữ rồi nở một nụ cười thật tươi: "Trình Tân Dữ, mặc dù nói thế này có lẽ anh lại muốn trách em."

"Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh."

Cảm ơn anh vì đã kiên định nói với em rằng những gì em làm đều là đúng.

Trình Tân Dữ thấy cô cười, anh biết rằng tâm trạng cô thực sự đã tốt hơn.

Lúc này anh mới chậm rãi thu tay lại và rời khỏi gương mặt cô.

Nhưng trước khi buông tay, anh vẫn nhẹ nhàng nâng tay phải lên và xoa nhẹ đỉnh đầu cô.

"Em biết vậy là tốt rồi," Giọng anh cố tình tỏ vẻ lạnh nhạt.

Mạnh Sơ khẽ cười: "Sau này em sẽ cố gắng kiềm chế ham mu. ốn nói lời cảm ơn với anh."

Trình Tân Dữ bật cười rồi tùy tiện nói: "Chỉ kiềm chế chuyện này thôi sao?"

"Vậy em còn phải kiềm chế điều gì nữa, ham mu. ốn khác đối với anh à?"

Mạnh Sơ cũng không hiểu sao miệng cô lại nhanh hơn suy nghĩ mà buột miệng hỏi ra câu đó.

Đến khi nói xong, cô mới chợt nhận ra.

Mình vừa nói cái gì vậy trời…?

Nhưng lúc này Trình Tân Dữ lại bày ra vẻ mặt nửa cười nửa không, anh còn còn cố ý nói với giọng kiêu ngạo mà tế nhị: "Em muốn kìm nén ham m. uốn gì thì thật sự anh cũng không rõ nữa."

Mạnh Sơ hít một hơi thật sâu, tâm trạng vốn đang chán nản bỗng chốc tiêu tan hết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!