Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi hai người chơi bóng xong, liền quay lại phòng thay đồ.

Câu lạc bộ tennis Cực Quang được trang bị đầy đủ mọi tiện nghi, ngay cả khu vực tắm cũng có, vì vậy Mạnh Sơ tiện thể tắm luôn rồi thay lại bộ đồ lúc trước.

Đợi đến khi sấy khô tóc bằng máy sấy trong phòng thay đồ xong, cô mới bước ra ngoài.

Vừa thấy cô xách túi đi đến, Trình Tân Dữ liền bước tới hỏi: "Em đói không?"

Tuy cô đã ăn trước khi đến đây, nhưng sau một trận vận động như vậy thì…cô đói rồi.

Mạnh Sơ gật đầu không chút do dự, Trình Tân Dữ hơi nhướng cằm: "Khu nghỉ ngơi ở đây có đồ ăn, chúng ta qua đó ngồi một lát đi."

Vừa nói, anh vừa đưa tay nhận lấy túi vợt tennis trong tay cô, rồi đi trước dẫn đường.

Mạnh Sơ đi theo sau anh.

Khi đến khu nghỉ ngơi, Mạnh Sơ phát hiện nơi này thật sự rất rộng rãi, cả một mặt tường là cửa sổ kính sát đất vẫn sáng rõ trong màn đêm. Lúc này, ngoài sân tennis ngoài trời đèn vẫn sáng rực, vẫn còn người đang chơi bóng.

"Chúng ta ngồi cạnh cửa sổ đi," Mạnh Sơ chỉ về phía bên cửa sổ.

Trình Tân Dữ vốn định dẫn cô đến khu nghỉ VIP thì dừng chân lại. Sau đó, anh đổi hướng và đi theo Mạnh Sơ đến vị trí bên cạnh cửa sổ kính.

Vừa ngồi xuống liền có nhân viên phục vụ trong phòng nghỉ bước đến và đưa thực đơn chuyên biệt cho họ.

Mạnh Sơ có chút kinh ngạc khi nhận lấy thực đơn, cô lẩm bẩm: "Không ngờ ở đây còn có cả thực đơn nữa đấy."

"Đồ ăn ở đây cũng khá được, đồ uống cũng không tệ lắm," Trình Tân Dữ thuận miệng nói.

Mạnh Sơ liền hỏi thẳng anh: "Anh có gợi ý món nào không?"

Trình Tân Dữ chỉ vào vài món trên thực đơn, Mạnh Sơ vội ngăn lại: "Thế là được rồi, gọi nhiều quá cũng ăn không hết mà."

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô nhìn chằm chằm vào sân tennis ngoài trời.

Trên sân có hai người đang chơi bóng rất hăng say.

Chỉ là, dù Mạnh Sơ đang nhìn về phía đó nhưng rõ ràng tâm trí cô đã lạc ở đâu đâu.

"Đang nghĩ gì vậy?" Trình Tân Dữ thấy cô chống cằm bằng một tay, trông như đang chìm trong suy nghĩ.

Mạnh Sơ lúc này mới chậm rãi dời ánh nhìn trở lại: "Em đang nghĩ, nếu cuối tuần thực sự gặp được Tổng Giám đốc Trịnh thì nên thuyết phục anh ta như thế nào."

Trình Tân Dữ: "Dựa vào lời nói thôi sao?"

Câu nói đó như chợt đánh thức Mạnh Sơ.

Đôi mắt cô mở to: "Đúng rồi, với người như Trịnh Kỳ Phong, chỉ nói không thôi thì hoàn toàn không thể thuyết phục được."

Sau đó, ánh mắt Mạnh Sơ như bừng sáng, tựa những vì sao lấp lánh, cô nhìn chằm chằm Trình Tân Dữ rồi hỏi thẳng: "Anh chắc hẳn quen người phụ trách câu lạc bộ tennis này đúng không? Có thể giới thiệu giúp em một chút được không?"

Hai mươi phút sau.

Người quản lý của Câu lạc bộ Tennis Cực Quang đã vội vã đến nơi sau khi nhận được cuộc gọi từ Trình Tân Dữ.

"Giám đốc Vương, lâu rồi không gặp," Trình Tân Dữ chủ động chào hỏi.

Giám đốc Vương tươi cười rạng rỡ: "Tổng Giám đốc Trình, anh cũng một thời gian dài rồi chưa đến nhỉ."

Trình Tân Dữ đáp bằng giọng điềm đạm: "Công việc của tôi dạo gần đây hơi bận rộn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!