Chương 25: (Vô Đề)

Cuối cùng, Mạnh Sơ vẫn chấp nhận tài xế do Trình Tân Dữ sắp xếp.

Chỉ là khi chuẩn bị rời khỏi nhà anh, cô vẫn không nhịn được mà nhìn anh nói: "Bình thường anh đàm phán cũng lợi hại như vậy sao?"

Rõ ràng cô đã chuẩn bị rất nhiều lý do để từ chối lòng tốt của anh, nhưng cuối cùng lại là cô bị anh thuyết phục thành công.

"Em có biết điều quan trọng nhất trong đàm phán là gì không?" Trình Tân Dữ nhìn cô khẽ mỉm cười.

Mạnh Sơ mang vẻ mặt khiêm tốn và nghiêm túc như đang lắng nghe cao nhân chỉ dạy.

Trình Tân Dữ chậm rãi mở miệng: "Thành ý. Thứ thực sự khiến em lay động không phải là kỹ thuật đàm phán của anh mà là thành ý."

Mạnh Sơ sau một thoáng sững sờ, không nhịn được liền bật cười. Nhưng khi thấy anh nhướng mày, cô lập tức giải thích: "Em không phải đang cười nhạo anh đâu."

"Là em khâm phục," Mạnh Sơ nghiêm túc nói: "Dù sao thì đạo lý đơn giản như vậy, nói ra thì dễ, nhưng thật sự có thể làm được thì lại rất ít người."

Trình Tân Dữ nhìn cô với vẻ mặt chân thành, anh nhẹ nhàng ngẩng cằm nói: "Đổi giày xong anh đưa em về nhà."

Mạnh Sơ có thể nhận ra tâm trạng anh ấy khá tốt. Quả nhiên, ai mà chẳng thích được khen nức nở cơ chứ.

Khi họ mở cửa ra để chuẩn bị rời đi, đúng như dự đoán, Mạt Mạt lại chồm tới cửa giống như rất háo hức muốn đi theo. Trình Tân Dữ lạnh lùng nói: "Quay về."

Quả nhiên lời nói của anh rất có tác dụng, Mạt Mạt ngay lập tức chỉ dám đứng ở cửa mà không dám bước ra ngoài nữa.

Mạnh Sơ cúi người vuốt đầu nó rồi nói: "Lần sau chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé, vẫn là chơi bóng mà em thích nhất được không?."

"Hứa với Sơ Sơ đi," Trình Tân Dữ đột nhiên nói.

Mạt Mạt ngay lập tức sủa "gâu gâu" hai tiếng.

Mạnh Sơ thực sự kinh ngạc, cô không nhịn được quay sang nhìn anh rồi: "Nó dường như thực sự hiểu hết mọi thứ."

Khóe miệng Trình Tân Dư khẽ nhếch lên.

"Chị còn muốn giới thiệu với em một người bạn mới nữa," Mạnh Sơ nói với giọng bí ẩn.

Sau khi Trình Tân Dữ đóng cửa lại, lúc đang bấm thang máy anh chợt quay lại như nhớ ra điều gì: "Người bạn mới mà em nói là…?"

"Là chú chó robot ở nhà em. Đúng lúc phòng kỹ thuật vừa tối ưu thuật toán mới, cuối tuần em định mang về huấn luyện nó," Mạnh Sơ cười khẽ.

Trình Tân Dữ giờ mới hiểu "người bạn mới" mà cô nói đến là một chú chó robot.

Anh cười nhẹ: "Có vẻ em rất thích huấn luyện robot nhỉ."

"Đương nhiên rồi, xét cho cùng em cũng là kỹ sư thuật toán mà," Mạnh Sơ theo bản năng đáp.

Nhưng rồi cô thở dài: "Chỉ là hiện tại không có thời gian nghiên cứu kỹ thuật nữa."

Dù cô cố gắng tham gia vào phần kỹ thuật, nhưng công việc vận hành thương mại của công ty đã chiếm quá nhiều thời gian, khiến cô không thể toàn tâm toàn ý như trước nữa.

Hai người bước vào thang máy, Trình Tân Dữ cảm nhận được tâm trạng chùng xuống của người bên cạnh.

Cuối cùng anh vẫn lên tiếng bằng chất giọng điềm nhiên: "Nếu thích đến vậy, sao em không tiếp tục làm?"

Đúng vậy, rõ ràng cô thích làm việc với robot hơn.

Nhìn những mô hình trong máy tính dần dần được hiện thực hóa, rồi dưới sự chăm sóc và nỗ lực của các kỹ sư như họ, những chú robot như những đứa trẻ con từng bước học được cách đi đứng và chạy nhảy.

Tương lai chúng sẽ có mặt trong từng gia đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!