Chương 24: (Vô Đề)

Thượng Hải đối với Mạnh Sơ mà nói, từ trước đến nay chưa bao giờ là nhà.

Đối với cô, thành phố lớn hiện đại này giống như một thành phố lý tưởng, một thành phố của những ước mơ hơn.

Cô từ khi còn trẻ đã thi đỗ vào trường đại học J danh tiếng ở Thượng Hải từ một thị trấn nhỏ miền Nam sông nước, trở thành người khiến ai cũng ngưỡng mộ. Sau đó cô học lên cao học tại J đại, rồi tiếp tục khởi nghiệp và làm việc.

Nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy ở đây chẳng giống như nhà.

Dù cho đó là nơi cô đang ở thì trong lòng cô cũng chỉ cảm thấy đó đơn giản là một ngôi nhà tạm trú mà thôi.

Còn về ngôi nhà thật sự của cô, có lẽ đã biến mất từ nhiều năm trước rồi.

Nhưng lúc này trong lòng cô có một cảm giác bình yên chưa từng có.

Trình Tân Dữ giương chiếc ô che trên đầu cô rồi thấp giọng nói: "Đi thôi."

Rõ ràng chỉ là hai từ đơn giản, nhưng Mạnh Sơ lại cảm thấy tim mình đập to hơn cả tiếng mưa dầm dề xung quanh.

Lúc nãy cô đứng dưới mái hiên nhìn những người lạ xung quanh lần lượt được đón đi. Còn bây giờ cô thật sự đã chờ được người đến đón mình rồi.

Mạnh Sơ nhẹ nhàng gật đầu, hai người im lặng bước về phía chiếc xe.

Những sợi mưa nhỏ li ti đan thành một tấm lưới nhẹ nhàng, bao phủ cả thế giới, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo nhòe nhoẹt, còn chiếc dù đen lớn trên đầu họ như ngăn cách họ trong một khoảng trời nhỏ bé riêng biệt.

Chỉ có hai người bọn họ thôi.

"Mạnh Sơ," Trình Tân Dữ lại nhẹ giọng gọi tên cô một lần nữa.

Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh, liền nghe anh nhắc nhở: "Đừng đứng cách anh quá xa."

Lúc này, Mạnh Sơ nhìn thấy dưới chiếc ô hai người họ vẫn còn cách nhau một khoảng, mà chiếc ô anh che đã nghiêng về phía cô, còn vai anh thì vẫn lộ ra ngoài một chút.

"Xin lỗi." Mạnh Sơ lập tức khẽ thốt lên lời xin lỗi rồi bước lại gần anh.

Vừa rồi cô chỉ hơi lơ đãng một chút, cộng thêm…

Lúc này, Mạnh Sơ cảm nhận rõ nhịp tim nơi ngực trái, nơi này vốn phải đập đều đặn yên ắng lại bỗng nhiên loạn nhịp.

Rõ ràng biết rằng trong tiếng mưa lớn như vậy, chẳng ai có thể nghe thấy nhịp tim hỗn loạn từ lâu của cô.

Nhưng cô vẫn theo bản năng mà giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Trình Tân Dữ dường như cũng cảm nhận được sự lơ đãng của cô, anh chỉ nhàn nhạt nói: "Thôi vậy, em dính mưa một chút cũng không sao."

A, sao có thể không sao được chứ.

Mạnh Sơ nghe xong liền lại gần anh thêm một chút.

Lần này, vai anh chạm vào cánh tay cô, dưới lớp áo mỏng manh hơi thở ấm áp của anh đã quấn lấy cô.

Một cơn gió mưa thoảng qua, trong không khí ẩm ướt phảng phất hương thơm thanh mát từ người anh.

Cho đến khi lên xe thì cả hai vẫn không nói gì.

Khi cửa xe đóng lại, những hạt mưa rơi lộp độp lên thân xe khiến âm thanh mưa bao trùm khắp không gian bên trong.

Sau khi đặt ô vào cốp xe, Trình Tân Dữ mới vòng sang phía ghế lái và lên xe.

Mạnh Sơ nhìn thấy từng giọt nước óng ánh trên tóc của anh, cô liền cúi đầu lấy khăn giấy từ trong túi ra và đưa cho anh: "Anh lau đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!