Mạnh Sơ thật sự không ngờ người mà lúc mười hai giờ đêm vẫn còn ở Thâm Quyến, giờ phút này lại đang đứng trước mặt cô.
Anh thậm chí còn đích thân nói lời xin lỗi với cô.
Cô hơi sững người nên nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Trong khoảnh khắc đó, một góc mềm yếu trong lòng cô bỗng chốc bị chạm đến.
Những ngày qua, Trình Tân Dữ đều gửi tin nhắn xin lỗi cho cô mỗi tối. Đối với anh mà nói đó có lẽ là chuyện trước giờ chưa từng làm.
Đang lúc Mạnh Sơ còn im lặng, Trình Tân Dữ lại nhẹ giọng nói: "Có thể tha thứ cho anh không, Mạnh Sơ?"
Cô không biết vừa nghĩ tới điều gì mà bỗng nhiên nở nụ cười. Sau đó cô nhìn anh và nói: "Nếu em nói không thể, thì việc anh bay về đây chẳng phải quá uổng công rồi sao?"
"Không sao," Anh cười nhẹ rồi nói, "Anh có thể đợi lần sau."
Thái độ chân thành của Trình Tân Dữ đủ để khiến người ta mềm lòng.
Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn về phía tán cây lớn ở cách đó không xa.
Khu chung cư này xây đã lâu, cây cối trồng trong sân đều cao lớn, tán lá rậm rạp đến mức ánh nắng ban mai xuyên qua chỉ còn những vệt sáng lấp lánh như vụn kim tuyến.
Buổi sớm bình yên và đẹp đến nao lòng.
"Ngày mới, khởi đầu mới." Mạnh Sơ nhìn anh bằng ánh mắt long lanh và trong trẻo, cô chậm rãi nói ra câu ấy.
Ý của cô, Trình Tân Dữ đã hiểu rõ.
Lật qua chương cũ để đón lấy một khởi đầu mới.
Cô đã tha thứ cho sự dối trá trước đây của anh.
"Được rồi, em phải đi làm đây. Anh vội về sớm như vậy cũng nên về nghỉ ngơi đi," Mạnh Sơ biết rõ anh chắc chắn là đã chạy suốt đêm để về.
Trình Tân Dữ nói: "Anh đưa em đi làm nhé."
Mạnh Sơ ngạc nhiên: "Anh lái xe tới à?"
Lần này anh lái một chiếc SUV tới, lúc Mạnh Sơ lên xe liền thấy trên ghế phụ có đặt một túi giữ nhiệt.
"Tiện thể mang cho em bữa sáng," Trình Tân Dữ chỉ vào túi và nói.
Mạnh Sơ xách túi lên: "Cảm ơn anh."
Cô đặt túi lên đùi rồi với tay cài dây an toàn.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã rời khỏi cổng khu chung cư.
Mạnh Sơ nhìn ra ngoài qua cửa cửa kính xe. Giờ này đúng là khung giờ cao điểm đi làm và đến trường nên trên đường phố xe cộ qua lại tấp nập. Gặp đèn đỏ nên xe phải dừng lại. Trên vỉa hè bên cạnh, có một đứa trẻ ngồi phía sau xe máy điện đang cầm bữa sáng và ăn từng miếng một.
Tất cả những điều mà trước đây cô đã quá quen thuộc, hôm nay bỗng thấy có chút khác lạ.
Có lẽ là vì đây là lần *****ên cô được ai đó đưa đi làm.
"Bình thường em đi làm bằng cách nào?" Trình Tân Dữ có vẻ khá thong thả vì đang chờ đèn đỏ, anh nói chuyện trong khi các ngón tay khẽ gõ lên vô
-lăng.
Mạnh Sơ đáp: "Em gọi xe hoặc đi tàu điện ngầm, đi bộ từ khu này chỉ khoảng năm phút là tới trạm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!