Chương 16: (Vô Đề)

Cả đời này, Mạnh Sơ mới thật sự hiểu cảm giác "đấm một cú vào bông" là như thế nào.

Nói thật, ngay khoảnh khắc biết được sự thật cô vừa sốc vừa giận — giận đến mức thấy mọi chuyện thật nực cười. Trình Tân Dữ sao có thể dám lừa cô cả chuyện đó chứ?

Nhưng khi nhìn nhận lại toàn bộ sự việc một lần nữa, cô lại cảm thấy có lẽ mình cũng không cần phải tức giận đến thế. Dù có hoang đường thật… thì chẳng phải chuyện cô kết hôn chớp nhoáng còn kỳ quặc hơn à?

Mạnh Sơ không phải kiểu người hay hối hận. Chuyện kết hôn đối với cô mà nói là đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Cô muốn dùng một mối quan hệ ổn định để cho mẹ mình một lời giải thích.

Sự xuất hiện của Trình Tân Dữ đã khiến cô thực sự quyết định bước vào hôn nhân. Huống chi anh còn nói… sợ mất cô, mất đi người vợ tương lai của mình. Trong mắt Mạnh Sơ, câu nói ấy… cũng không giống như đang nói dối.

Nghĩ lại thì, lúc đầu cô đồng ý với Trình Tân Dữ cũng là vì mấy yêu cầu cô đưa ra trong buổi xem mắt… quá vô lý. Đến chính cô còn nghĩ trên đời này chẳng ai đồng ý nổi.

Vậy mà đúng lúc ấy, hai con người nhìn thì có vẻ lý trí nhưng thật ra đều chẳng giống người bình thường như họ lại va phải nhau.

Nói không chừng, nếu không phải là anh thì giờ này cô vẫn còn do dự chưa quyết.

Nói ra cũng thật buồn cười… họ thật sự giống như một cặp đôi đang sợ đối phương chạy mất vậy.

"Anh…" Mạnh Sơ khẽ hít một hơi, mũi cô lại vương mùi hương lạnh mát quen thuộc giống như gió nhẹ lướt qua mặt hồ, "Có thể buông tôi ra được rồi."

Thế nhưng Trình Tân Dữ vẫn chưa buông tay ngay.

Anh khẽ hỏi với giọng trầm thấp: "Em có thể tha thứ cho tôi không?"

Mạnh Sơ theo phản xạ ngẩng lên nhìn anh, cô chỉ thấy trong mắt anh ngập tràn sự áy náy.

Mái tóc rối trước trán khiến dáng vẻ lạnh lùng và sắc bén thường ngày của anh dường như biến mất, thay vào đó là một cảm giác mong manh rất lạ.

Không tha thứ ư?

Ly hôn với anh ấy sao?

Thật ra ngay cả lúc tức giận nhất Mạnh Sơ cũng chưa từng có ý định đó.

Thế nên cô mới nói, cảm giác như mình đấm một cú vào bông vậy, dù có giận cũng chẳng giận được đến cùng.

Không đợi Mạnh Sơ trả lời, Trình Tân Dữ đã buông cô ra rồi lùi lại hai bước.

"Xin lỗi, tôi không nên ép em trả lời lúc này. Chuyện này đúng là lỗi của tôi. Cho dù tôi rất muốn kết hôn với em…"

Lúc nói đến đây đuôi mắt anh khẽ rũ xuống, giọng nói cũng trầm thấp xuống.

Mạnh Sơ ban đầu còn lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng đến đoạn sau thì lập tức ngắt lời: "Được rồi, được rồi."

Rõ ràng là anh đang xin lỗi thế mà càng nghe tim cô lại càng rối bời.

Trình Tân Dữ nhìn cô như có chút ngạc nhiên, rồi anh giải thích: "Dù tôi có muốn kết hôn với em, muốn cho gia đình một câu trả lời, thì cũng không nên giấu em chuyện đó."

"….."

"Tôi không hiểu lầm chuyện gì cả nên anh không cần phải giải thích thêm nữa," Mạnh Sơ cố giữ bình tĩnh rồi gượng gạo nói.

Nhưng cô lại cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên.

"Thế thì tốt." Trình Tân Dữ nói giọng nhẹ nhàng.

"Muộn rồi, tôi phải về đây," Mạnh Sơ nói.

Đã hỏi rõ mọi chuyện nên cô cũng không cần phải ở lại đây nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!