Anh nghĩ rằng mấy câu vừa rồi của mình khiến người ta hiểu lầm anh thành kẻ lăng nhăng trong chuyện tình cảm ư? Mạnh Sơ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới hiểu ra ý của anh.
Ngay sau đó cô nhẹ nhàng cười nói: "Tôi sẽ không hiểu lầm đâu." Mạnh Sơ nghiêm túc đáp: "Ngược lại, tôi mới là người phải cảm ơn anh vì đã hợp tác với tôi nghiêm túc như vậy."
Muốn làm là một chuyện, nhưng muốn làm một cách nghiêm túc và tận tâm lại là chuyện khác. Cô vẫn có thể cảm nhận được sự thành thật ấy của anh.
Hơn nữa, với người như Trình Tân Dữ thì sao? Rõ ràng lúc mới gặp anh vẫn lạnh lùng xa cách như khi cô từng thấy trên các cuộc phỏng vấn, trông có vẻ kiêu ngạo và khó gần.
Ngay cả bức ảnh hậu trường mà đồng nghiệp chụp trong cuộc họp lần trước, anh cũng vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ. Người tài giỏi như thiên tử kiêu hãnh này đương nhiên có lý do để tự cao tự đại.
Nhưng anh ấy lại sẵn lòng vì cô mà phối hợp làm những việc này. Trong lòng Mạnh Sơ lúc này chỉ còn lại sự biết ơn.
"Tôi vẫn giữ nguyên lời nói đó, nếu anh có việc gì cần hỗ trợ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức để giúp anh," Mạnh Sơ cầm lên ly nước trên bàn lên, hôm nay hai người đều không chọn uống rượu.
Cô cầm ly nước rồi mỉm cười nói: "Tôi kính anh một ly."
Trình Tân Dữ thấy cô như vậy, nét mặt nghiêm túc ban đầu của anh cũng trở nên thản nhiên và thoải mái hơn.
Anh cũng cầm ly nước lên và cụng nhẹ vào ly của cô.
"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Mạnh Sơ cười nhẹ một tiếng.
Chỉ là khi cô ngẩng đầu uống nước trong ly, lại thấy trong ánh mắt đối diện của Trình Tân Dữ như thoáng qua một chút bất đắc dĩ.Bữa tối kết thúc, Trình Tân Dữ đưa Mạnh Sơ về nhà, cô tất nhiên cũng không khách sáo nữa.
Khi xe gần đến cổng khu chung cư của cô, Mạnh Sơ nhìn thấy bảng đèn siêu thị to lớn và sáng rực liền vội vàng nói: "Có thể dừng ở ven đường đợi một chút được không?"
Con đường bên ngoài gần khu chung cư nhà cô thì có thể tạm dừng đỗ xe được, chỉ là lúc này đã đầy xe hết rồi.
Trình Tân Dữ lái đi thêm một đoạn, vừa hay tìm được một chỗ trống để đỗ xe.
Không ngờ khi Trình Tân Dữ vừa chuẩn bị lùi xe thì phía sau có một chiếc xe khác cũng để ý đến chỗ đậu này, liền nhanh chóng đánh lái chiếm chỗ.
Nhưng phần đuôi xe của Trình Tân Dữ đã hơi lùi vào chỗ trống nên đối phương tất nhiên không thể lái vào được.
Lúc này, Trình Tân Dữ một tay đặt lên vô lăng, anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Sơ rồi hỏi: "Có vội không?"
"Không vội," Mạnh Sơ đáp một cách bình thản.
Hai người trong chuyện này bất ngờ đồng lòng, không ai vội lùi xe mà cứ thế giữ nguyên thế giằng co này.
Quả nhiên không lâu sau đó, chiếc xe phía sau sốt ruột mà hạ kính gọi lớn: "Này anh bạn, anh lái một chiếc Aston Martin mà còn đi tranh chỗ đậu xe miễn phí với tôi, anh không thấy ngại sao?" Trình Tân Dữ còn chưa kịp nói gì thì Mạnh Sơ đã mở cửa bước xuống xe.
Cô trực tiếp đi tới bên cửa kính xe của đối phương, hơi khom người nhìn thẳng vào người đàn ông lái xe và nói: "Ai đến trước thì là của người đó, làm ơn nhường đường một chút, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người."
Người đàn ông lái xe nhìn về phía Mạnh Sơ, anh ta định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy cô thì chỉ khẽ thốt lên một tiếng rồi im bặt.
"Mỹ nữ à, cô cẩn thận đấy, đàn ông keo kiệt thế này dù có lái Aston Martin cũng không được đâu, chỗ đậu xe miễn phí mà cũng tranh giành với dân thường chúng tôi à."
Mạnh Sơ bình thản nhìn anh ta: "Nhưng dù sao anh ấy cũng là người lái xe Aston Martin."
"…."
Người đối diện giơ ngón tay cái với cô sau đó lùi xe lại một chút, cuối cùng cũng rời đi.
Sau đó Trình Tân Dữ lùi xe vào chỗ đậu.
Mãi đến khi anh bước xuống xe thì Mạnh Sơ mới chợt nhớ ra lý do ban đầu mình bảo anh dừng xe. Cô áy náy nói: "Thật ra tôi bảo anh dừng xe là để vào siêu thị mua chút đồ, lúc nãy anh thả tôi ở ven đường là được rồi."
Kết quả là vì người lúc nãy tranh chỗ đậu xe nên hai người bọn họ lại thành ra đều có chút "máu lên não". "Duy trì đạo đức xã hội thôi mà," Trình Tân Dữ nhét một tay vào túi rồi nhàn nhạt nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!