"Mạnh Sơ."
"Mạnh Sơ."
Người con gái đang dựa nghiêng yên lặng trên giường bệnh, đôi mắt khép hờ bỗng chốc mở bừng mắt khi nghe tiếng gọi khẽ ấy. Ánh mắt cô sắc bén, đen láy như mực, trong veo đến mức khiến người ta khó tin rằng cô vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Không hề có sự mơ màng hay lơ ngơ thường thấy khi bị đánh thức giữa chừng, trái lại, đây giống như một câu thần chú kéo thẳng về hiện thực.
Khoảnh khắc ấy khiến cô y tá đứng bên cạnh đang cầm túi truyền nước cũng khẽ giật mình.
Đối phương liền vội vã xin lỗi, giọng nói mang theo chút áy náy: "Túi nước này của cô đã truyền xong rồi, tôi cần thay túi mới."
Lúc này, hàng mi dài của Mạnh Sơ khẽ rung lên, ý thức của cô dường như đang dần dần trở lại. Cô lướt mắt nhìn quanh, lúc này mới sực nhớ ra mình đang ở bệnh viện.
Hôm nay là thứ Tư, lẽ ra cô phải đi làm.
Chỉ là sáng sớm vừa thức dậy, vùng bụng đã đau âm ỉ. Cô vốn không để tâm nên sau khi rửa mặt thay đồ xong, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng, cô đã như thường lệ đã gọi xe đi đến công ty.
Thế nhưng khi đã ngồi vào trong xe, dưới dòng xe cộ tắc nghẽn quen thuộc của một buổi sáng ở Thượng Hải, cơn đau bụng lại càng lúc càng dữ dội, gương mặt cô dần dần tái nhợt.
Mạnh Sơ vẫn cố gắng chịu đựng, cô dự định sẽ gắng gượng đến văn phòng.
Nhưng tài xế ngồi phía trước khi nhìn qua chiếc gương chiếu hậu đã phát hiện ra điều bất thường.
Không rõ là do sợ cô thật sự ngã gục ngay trong xe hay vì bác tài ấy vốn là người có tấm lòng nhiệt thành…
Người tài xế không nói hai lời mà lập tức đưa cô thẳng đến bệnh viện.
"Cô là Mạnh Sơ phải không?" Cô y tá lại xác nhận một lần nữa.
Trước khi truyền dịch, theo quy định y tá đều phải xác nhận tên bệnh nhân. Đó cũng là lý do vì sao cô ấy kiên quyết gọi cô tỉnh lại.
Mạnh Sơ khẽ gật đầu, giọng cô đáp nhẹ như gió thoảng: "Ừm."
Y tá nhanh nhẹn thay túi truyền dịch mới cho cô rồi không nhịn được mà hỏi: "Cô đi một mình à?"
Mạnh Sơ thản nhiên trả lời: "Tôi đến một mình."
Y tá còn định nói thêm điều gì đó thì chuông điện thoại trong túi áo Mạnh Sơ vang lên. Cô rút máy ra nghe, đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói gấp gáp: "Mạnh tổng, bao giờ chị đến công ty vậy?"
Mạnh Sơ điềm tĩnh hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"
Người gọi là trợ lý của cô – Khương Hân Nhã.
Cô ấy nói: "Cố tổng đã đổi vé nên hôm nay sẽ quay lại công ty. Trợ lý của anh ấy vừa báo, Cố tổng muốn xem phương án tham dự Hội nghị Sinh thái Ngành Công nghiệp Robot Thông minh tổ chức vào ngày mười tám tháng này…"
Nói đến đây, giọng nói của Khương Hân Nhã dần nhỏ đi: "Phương án đó… chị vẫn chưa chốt bản cuối cùng…"
Cô ấy nói rất cẩn thận, sợ rằng chỉ một chút sơ suất của bản thân cũng bị hiểu nhầm là đang trách móc cấp trên.
Mạnh Sơ đưa tay lên day trán, hành động đó khiến cô y tá vẫn còn đứng bên cạnh giật thót, vội vã nhắc nhở bằng giọng thì thầm: "Cẩn thận tay truyền dịch."
Lúc này Mạnh Sơ mới sực nhớ ra mình vẫn đang truyền nước, cô liền thả tay xuống.
Chỉ là ở đầu ống truyền vốn dĩ sạch sẽ trong suốt nay đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu máu đỏ chảy ngược lại.
Hiện tượng máu chảy ngược đã bắt đầu rồi.
"Đừng lo, tôi sẽ nhanh chóng gửi phương án cho Tổng Giám đốc Cố," Mạnh Sơ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!