*** Truyện chỉ đăng tại www. wattpad. com/search/nhamy111***
Bị, bị phát hiện!
Hoắc Thù kinh ngạc, tay bám vào tường run lên, nhìn thiếu niên không rõ thần sắc ở hồ nước bên kia, thực tự nhiên hướng về hắn nở một nụ cười vô cùng xán lạn
Nếu không phải người cách quá xa, sợ tiếng gào lên sẽ dẫn người khác tới, nàng nghĩ muốn thực tự nhiên nói một tiếng "thật kỳ diệu a"
Nhiếp Ngật đứng bên bờ hồ, nhìn cô nương đang ghé vào đầu tường hướng về mình tươi cười xán lạn đến vô tội, ánh mắt sâu thẳm
Hắn nhìn bà tử đứng canh viện cách đó không xa, thủ thế tay làm nàng đừng tới đây quấy rầy, rồi thong thả ung dung đi tới trước tường viện, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trên đầu tường
Ngày mùa thu hiu quạnh, sắc trời ảm đảm, lại vì thiếu nữ trên đầu tường kia tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, xua tan khói mù xung quanh, phảng phất như trở về ngày đầu hạ xanh thẳm sáng ngời, đốt sáng màu xám âm trầm trong thiên địa, trở thành màu sắc sáng ngời chói mắt nhất trong không trung, khiến người khó có thể dời mắt
Khi Hoắc Thù nhìn thấy thân ảnh bà tử canh viện cách đó không xa, nhịn không được rụt rụt đầu tránh bị phát hiện
Cho đến khi thấy thiếu niên kia thật săn sóc mà làm bà tử đi xa một ít, tự nhiên biết hắn đây là vì che giấu cho mình, lập tức tâm tình càng tốt, cười mỉm mỉm nhìn hắn hướng nơi này đi tới
"Nhiếp thế tử, thật kỳ diệu nha!" Hoắc Thù nói, ngữ khí tự nhiên không hề có chút quẫn bách nào khi bị người khác phát hiện mình trèo tường
Ngải Thảo canh chừng phía dưới vì nàng vừa lúc nghe câu "Nhiếp thế tử", vẻ mặt lại một lần nữa lộ ra biểu tình bị sét đánh, sau đó ngưng trọng mà suy nghĩ, tiểu thư nhà nàng làm sao biết Vệ Quốc Công thế tử ở nơi này? Lại còn quẹo riêng đến nơi này, trèo tường nhìn hắn, này có thể xem như ở nhà mình lén gặp ngoại nam hay không?
Cô nương khắp kinh thành này, có ai giống bộ dạng này của nàng không? Lén gặp không nói, còn trực tiếp trèo lên tường lén gặp
"Hoắc cô nương vì sao ở tại nơi này?" Thần sắc Nhiếp Ngật như thường, giọng nói có nhiều hơn mấy phần ôn hòa
Đầu tiên Hoắc Thù nhìn kỹ hắn, phát hiện trên mặt hắn cũng không có thần sắc khinh bỉ hay chán ghét hành vi này của mình, phảng phất như bình thường bọn họ gặp nhau ở các tình huống thực thích hợp
Điều này làm cho lòng nàng có chút cao hứng, cảm thấy thiếu niên này quả thật biết cách săn sóc người
Nàng xoay chuyển đôi mắt, thản nhiên ghé vào đầu tường, nhìn thiếu niên tuấn mỹ cẩm y đai ngọc phía dưới, cười nói: "Nếu ta nói ở riêng nơi này chờ huynh, huynh có tin không?"
Ửng đỏ nhàn nhạt hiện trên mặt thiếu niên, hắn mím môi, không nói gì
Lời này nếu để nữ tử thành niên nói ra, không khỏi có vài phần tùy tiện, nhưng từ một cô nương chưa cập kê dùng ngữ khí nhẹ nhàng sáng ngời như vậy nói ra, tựa như cô nương gia hờn dỗi, mang theo một loại thiên chân thuần túy, cũng sẽ không làm người hiểu sai, ngược lại vì ngữ khí đơn thuần kia, nhịn không được buồn cười
Hoắc Thù sau khi nói xong lời này, trên mặt cũng có chút nóng, chỉ là nhìn đến thiếu niên đỏ mặt, nàng lại càng cao hứng lên
Quả nhiên thiếu niên này có ý đối với nàng, nếu không nàng cũng sẽ không chủ động như vậy
Hoắc thất cô nương vì suy đoán anh minh của chính mình mà cao hứng, tiếp tục nói: "Ta không nghĩ đến Nhiếp thế tử vậy mà hôm nay đến phủ chúc thọ tổ mẫu, vừa nãy có rất nhiều người thật kinh ngạc đó"
Ngay cả nàng khi đó nhìn thấy Nhiếp Ngật đứng bên cạnh Ý Ninh Trưởng công chúa cũng thật kinh ngạc, thiếu chút nữa tự luyến mà cho rằng, hắn đến vì chính mình. Bất quá lại tự luyến này, lại vì Ý Ninh Trưởng công chúa đến mà phai nhạc vài phần, rốt cuộc điều kiện chọn dâu của Ý Ninh Trưởng công chúa rất cao, nàng vẫn hiểu được
Tuy rằng hiểu được nhưng nàng vẫn không ngại nỗ lực một chút, nếu sau khi nỗ lực, nếu vẫn không có kết quả như cũ, vậy quên đi. Đương nhiên, tiền đề để làm việc này là, không thể mang phiền toái cho người ta, cũng không thể tuyệt đường của mình, nàng chính là nghe bà ngoại nói vậy
Nhân sinh khổ đoản, phải làm như thế nào để không cô phụ một hồi nhân sinh ngắn ngủi như vậy mới tốt
Hoắc thất cô nương nhìn đến thật thông suốt
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Thiếu niên dưới mặt đất không hề hay biết trong thời gian nháy mắt này, cô nương cười xán lạn trên đầu tường đã suy nghĩ rất nhiều, nhìn miệng nàng cười không có chút xíu khói mù, có thể dễ dàng làm người cảm nhiễm đến phần vui sướng kia, tự đáy lòng mà cảm giác được cuộc sống này vẫn rất tốt đẹp
Hắn khó có được cười một cái, mắt phượng bởi vì ý cười mà cong đến độ ôn nhu, nói: "Nàng có muốn xuống dưới trước hay không?"
Hoắc Thù quay đầu nhìn xuống, nói: "Huynh yên tâm, chân ta giẫm lên một nhánh cây hương xuân, đứng thật sự ổn, sẽ không té ngã đâu". Huống hồ trèo tường leo cây là sở trường của nàng, căn bản không tính là gì
Nhiếp Ngật cẩn thận đánh giá, thấy nàng xác thực đã ghé tốt vào chỗ đó, không hề rối rắm đề tài này nữa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!