Chương 5: (Vô Đề)

"Tiểu thư?"

Ngải Thảo nửa mơ nửa tỉnh cảm giác được trước giường có người, mở mắt liền thấy một bóng đen, theo bản năng gọi một tiếng, sau đó bị một bàn tay mềm mại không xương che miệng lại.

"Ừm, nhỏ giọng lại" Hoắc Thù thấp giọng nói

Trong bóng đêm, Ngải Thảo nhịn không được trợn trắng mắt, lại có việc, nàng biết mà

Nói ra cũng thật buồn cười, mỗi lúc ra bên ngoài, chỉ cần bên người có cô nương nhà nàng, ban đêm căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn, có cô nương ở đây, thị vệ cũng đều không cần, có quý nữ nhà ai lại lợi hại như vậy không? Cho nên buổi tối cũng đều không cần nha hoàn gác đêm

"Tiểu thư, làm sao vậy?"

"Ngô, có chuyện, không biết là tới vì ai"

Chờ đến lúc cô nương nhà nàng giống như con cú nhẹ nhàng uyển chuyển tránh ra, Ngải Thảo xoay người xuống giường, nắm áo khoác ngoài đặt bên cạnh tròng lên, sau đó muốn đi hầu hạ tiểu thư nhà nàng mặc quần áo, liền nương theo ánh trắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, phát hiện tiểu thư nhà nàng đã ăn mặc chỉnh tề

- đương nhiên vẫn là bộ dạng thiếu niên lang tiêu sái tuấn tú như cũ, nàng có một loại cảm giác không ngoài ý muốn.

Hoắc Thù dán bên cửa sổ, lắng nghe tình huống bên ngoài, nói khẽ với nha hoàn bên người, "Đợi lát nữa chính ngươi phải cẩn thận một chút"

Ngải Thảo theo bản năng bắt lấy tay nàng, đồng dạng nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, xuất môn ra ngoài, bảo vệ mình vẫn quan trọng hơn, chúng ta đừng để ý nhiều chuyện như vậy"

Quan trọng nhất chính là, người là một nữ hài tử a!

Hoắc Thù ngô một tiếng, đột nhiên đoản kiếm trong tay chọc qua cửa sổ đang mở nửa, cây chống cửa sổ rơi xuống trong tay nàng, cửa sổ liền không tiếng động mà đóng xuống chặn ánh trăng bên ngoài, đồng thời cũng nghe âm thanh thứ gì đó ngã xuống từ nóc nhà.

Sau khi ngăn cách tiếng động bên ngoài, lúc này mới nói với nha hoàn: "Biết rồi, ngươi yên tâm đi, chỉ cần đối phương không gây e ngại cho tiểu thư nhà ngươi, ta cũng sẽ không đi gây chuyện" Sau đó lại bỏ thêm một câu: "Ta đã đáp ứng ngoại tổ mẫu, sau này sẽ nỗ lực làm một nữ tử hiền lương thục đức!"

Ngải Thảo: "....."

Nữ tử hiền lương thục đức sẽ ăn mặc nam trang, cưỡi ngựa vung roi quất người, nửa đêm nửa hôm không ngủ được sao?

Nhân lúc cửa sổ đóng lại, ánh trăng không chiếu vào được, nháy mắt trong phòng một mảnh đen nhánh.

Bất quá loại đen tối này cũng không ảnh hưởng đến Hoắc Thù, trước lúc sắp ngủ, nàng đã nhớ kỹ toàn bộ bố cục phòng, nhắm mắt nhẩm tính, cũng có thể tự nhiên đi lại ở chỗ này

Vỗ vỗ nha hoàn, làm cho nàng đừng lên tiếng, Hoắc Thù uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi đến trước cửa.

Trong bóng đêm yên tĩnh, một chút âm thanh rất nhỏ đều có thể phóng lớn vô hạn, Ngải Thảo khẩn trước dán vào tường mà đứng, đôi mắt đuổi theo tiểu thư nhà nàng. Bởi vì chung quanh quá tối, sau khi đôi mắt thích nghi với bóng tối, khó khăn lắm mới có thể đại khái nhìn được vị trí tiểu thư nhà nàng, còn những thứ khác cũng không nhìn tới.

Ngải Thảo còn chưa thấy rõ ràng, liền nghe một đạo tiếng kêu rên vang lên, hét cũng không dám hét lớn.

Ánh sáng đèn lồng treo bên dưới hành lang tiến vào đẩy lui bóng đêm, Ngải Thảo lúc này mới nhìn thấy tiểu thư nhà nàng nâng thân thể đẩy ngã hắc y nhân trên mặt đất, không có phát ra tiếng vang quá lớn. Tuy không biết tình huống hiện tại như thế nào, bất quá nha hoàn giỏi giang lập tức cầm chiếc khăn vải đi qua, lưu loát trói tên hắc y nhân do tiểu thư nhà nàng đánh ngất lại.

Hoắc Thù thấy nha hoàn nhà mình thức thời như vậy, không ngớt khen ngợi nói: "Ngải Thảo thật giỏi nha"

Ngải Thảo phi thường bình tĩnh nói: "Hết cách, đi theo tiểu thư người lâu như vậy, loại chuyện này ngộ cũng nhiều rồi"

Hoắc Thù sờ sờ mũi, làm như không nghe thấy, lắng nghe âm thanh bên ngoài, phát hiện xung quanh đã không còn âm thanh nào khác, cũng không biết những tên thích khách không ngủ buổi tối này đã bị triệt hết rồi hay vẫn còn tình huống nào khác.

Lúc này, Lư thị vệ dẫn theo hai hắc y thị vệ lại đây, nhìn hắc y nhân bị trói trên mặt đất, trên mặt cũng không kinh ngạc, nói: "Tiểu thư, người không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, vẫn ổn, ngươi bên kia có việc gì không?"

Lư thị vệ nhịn không được nhìn về phía thiếu niên bộ dáng tuấn tú như ánh trăng trong nước, sau khi mặc niệm vài tiếng đây là cô nương, mới nói: "Bắt được hai tên, không biết những người này hướng tới ai"

"Hẳn là những tên giặc cỏ chạy trốn ban ngày, bất quá thân thủ bọn họ linh hoạt không giống đám ô hợp, ngươi nói có phải là hướng tới vị Nhiếp công tử kia không?"

Khi nói vậy, đột nhiên nghe được động tĩnh truyền từ nơi xa đến, đúng là sương phòng Nhiếp công tử cùng thương đội của Đàm lão bản cư trú đêm nay

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!