Chương 44: (Vô Đề)

*** Truyện chỉ đăng tại www. wattpad. com/search/nhamy111***

Nghe được hoàng đế hỏi chuyện, Nhiếp Ngật quay đầu nhìn thoáng qua Liên Thanh

Liên Thanh thấy thế, liền nhìn về phía Khánh Nguyên đế

Quả nhiên, Khánh Nguyên đế buồn cười vẫy vẫy tay với Liên Thanh, Liên Thanh cúi người, thật cẩn thận lui ra bên ngoài điện, không dám nghe cậu cháu hai người nói chuyện. Tuy rằng hắn cũng rất hiếu kỳ vì sao Vệ Quốc Công thế tử lại nhìn trúng Thất cô nương Tĩnh An Hầu phủ, nhưng ý Vệ Quốc Công thế tử rõ ràng là không muốn cho hắn nghe, nên đành phải đi ra ra ngoài.

Ra cửa, Liên Thanh nhịn không được cảm khái Vệ Quốc Công thế tử biết cách lấy lòng người

Từ trước đến nay hắn đều đối đãi với Khánh Nguyên đế bằng chân thành, cho dù là sự việc mất mặt, cũng có thể đỏ mặt báo lên chưa bao giờ giấu giếm qua. Việc này đối với một vị đế vương có ham muốn khống chế phi thường mạnh, là một điều đáng quý, cũng không trách nhiều năm như vậy, Vệ Quốc Công thế tử vẫn luôn được thánh sủng không suy, các hoàng tử vừa hâm mộ vừa ghen tị, chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn đến nội thương cũng không dám biểu hiện ra ngoài

Bên trong điện, quả nhiên Nhiếp Ngật kể lại với hoàng đế sự tình năm nào trải qua ở Tây Bắc, nói: "Nàng từng giúp qua ta, bộ dạng đẹp, có ân đối với ta.... Quan trọng nhất chính là, lòng ta có nàng"

Nhiếp Ngật nỗ lực nhìn sàn nhà trần thuật, đáng tiếc gương mặt như ngọc kia đã nhiễm một tầng đỏ ửng

Kháng Nguyên đế buồn cười nhìn bộ dạng thẹn thùng khó nén của hắn, lại cười nói: "Như lời ngươi nói, vị Hoắc Thất cô nương này cũng thật khó lường, nguyên là do Ngu lão phu nhân dạy dỗ ra, cũng không trách được như thế"

Nghe được hoàng đế nói, khóe môi Nhiếp Ngật hơi nhếch lên, hiển nhiên là do người trong lòng được trưởng bối mình coi trọng khen ngợi, làm hắn cực kỳ vui vẻ

Kháng Nguyên đế bị bộ dáng của hắn chọc cười, nói: "Lòng người có nàng, vậy nàng cũng thích ngươi?"

Nhiếp Ngật rũ mắt xuống, vô cùng thành thật nói: "Ta không biết"

"Không biết? Thế Cẩn của trẫm như ngọc không tì vết, tuyệt thế tư dung, nàng như thế nào lại không thích?" Trong lòng Khánh Nguyên đế có chút mất hứng, cảm thấy ánh mắt vị Tĩnh An Hầu cô nương này nhất định có vấn đề

Không phải hắn khoe khoan, phong thái của Nhiếp Thế Cẩn, thế gian hiếm thấy, có thể dưỡng ra một hài tử như ngọc không tì vết, vẫn luôn là việc hoàng đế luôn kiêu ngạo nhất, hắn cảm thấy Nhiếp Thế Cẩn có thể lớn lên thành bộ dạng này đều là công lao của hắn, là do hắn vất vả mười mấy năm dạy dỗ ra

"Ta cùng với nàng chỉ vội vàng gặp gỡ qua vài lần, mỗi lần đều là nàng ra tay tương trợ, nhìn được đối với ta vẫn chưa có tư tình nam nữ. Sau này tuy ta biết qua thân phận của nàng, nàng lại là tự nhiên hào phóng, nàng vẫn chưa yêu cần báo ân, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Trái lại là ta, thấy nàng dung mạo diễm lệ, tâm sinh rung động, lại biết nàng đối với ta vẫn chưa có tình ý...."

Thổ lộ tâm sự của mình trước mặt người khác, liền cho dù là trưởng bối thân cận, vẫn làm hắn thoạt nhìn cực kỳ thẹn thùng như cũ

Tâm tình Khánh Nguyên đế tốt hơn rất nhiều, xem ra đó là cô nương có giáo dưỡng có quy củ tốt, phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa, hơn nữa phẩm đức cao thượng, xác thực là lương xứng*

*lương xứng: mối lương duyên xứng đáng

Nhớ tới ngày hôm qua đã từng nói trong Ngự Hoa Viên, tự nhiên Khánh Nguyên đế không thể nói không giữ lời liền nói, "Ầy, để Ý Ninh chọn ngày tốt đi Tĩnh An hầu phủ cầu hôn, chờ đến khi Tĩnh An Hầu phủ đáp ứng hôn sự này, trẫm liền tự mình tứ hôn cho các ngươi, như dệt hoa trên gấm vậy"

Khóe môi Nhiếp Ngật nhếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ như minh châu tỏa sáng, thanh tuấn không tì vết

Kháng Nguyên đế thấy mặt mày hắn giãn ra, tâm tình vui sướng, nhịn không được bật cười, lập tức cho người triệu Ý Ninh trưởng công chúa tiến cung

*** Truyện chỉ đăng tại www. wattpad. com/nhamy111***

Ý Ninh trưởng công chúa nghe nói hoàng đế triệu mình tiến cung, không biết có chuyện gì, chờ đến sau khi dò hỏi được sáng nay nhi tử Vệ Quốc Công thế tử cũng vào cung, ít nhiều cũng hiểu được nguyên nhân hoàng đế triệu mình vào cung lần này

Chờ đến khi Ý Ninh trưởng công chúa vào cung, liền thấy Khánh Nguyên đế và trưởng tử ngồi đánh cờ cùng nhau

Thiếu niên tuấn mỹ như ngọc dáng ngồi đoan chính, không chút cẩu thả, tay cầm cờ đen, đang nhìn chằm chằm vào bàn cờ

Hoàng thượng dáng vẻ tùy ý, trong tay cầm chén trà, chậm rãi uống, đang dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn thiếu niên đối diện

Thấy một màn này, tâm tư Ý Ninh trưởng công chúa xoay chuyển vài lần, mỉm cười nói: "Hoàng huynh hôm nay gọi ta tiến cung làm gì? Chẳng lẽ gọi ta đến đây xem các người chơi cờ?"

"Một người chơi cờ dở như ngươi, để cho ngươi lại đây xem cờ, chỉ sợ cuối cùng cũng bị ngươi khoa tay múa chân, đừng hòng mà chơi cờ thống khoái". Xưa nay thái độ của Khánh Nguyên đế đối với muội muội cùng mẹ đều là tùy ý, không chút do dự vạch trần đức hạnh của nàng, "Cũng chỉ có phò mã chịu được đức hạnh này của ngươi"

Ý Ninh trưởng công chúa cười dỗi nói: "Xem cờ không nói chính là chân quân tử, hoàng muội chỉ là tiểu nữ tử, không cần tính toán nhiều như vậy"

Sau khi hai huynh muội nhàn thoại vài câu, Ý Ninh trưởng công chúa hỏi: "Hoàng huynh hôm nay triệu ta tiến cung làm chi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!