Chương 9: (Vô Đề)

Khi Hàn Dịch Huyên tỉnh dậy, ngẩn ngơ nhìn trần nhà hồi lâu.

Ánh nắng mùa hạ rực rỡ xuyên qua cửa chớp, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Cô nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.

Cô khép mắt lại, nhớ lại khoảnh khắc trước khi mất ý thức, dường như cô đang đi trên vỉa hè, rồi không biết sao, trời đất quay cuồng, trước mắt cô chìm vào bóng tối.

Nghĩ lại chuyện hôm qua, cô đoán, đại khái là do tiêu hao quá nhiều sức lực, lại không ăn gì, thêm vào đó nhất thời đau lòng quá độ, nên mới ngất xỉu.

Chỉ là, ai là người đưa cô đến bệnh viện?

Vừa nghi ngờ, cô liền nghe thấy bên cạnh vang lên một câu: "Cô  Hàn, cô tỉnh rồi ạ?"

Cô mở mắt lại, ánh mắt quét qua, thấy một người phụ nữ xa lạ mặc vest công sở màu xám đậm, đối phương mỉm cười lịch sự, không đợi cô hỏi, đã tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Lăng, cô gọi tôi là Tiểu Phương là được."

"Lăng Tranh Ngạn sao?"

"Vâng."

Cô ngạc nhiên. Sao lại liên quan đến anh ta?

Như đoán được nghi hoặc của cô, thư ký Phương giải thích, "Đêm qua, cô ngất bên đường, vừa hay Tổng giám đốc Lăng nhìn thấy, liền đưa cô đến bệnh viện, nhưng Tổng giám đốc Lăng có việc, không ở lại lâu, bảo tôi ở đây chăm sóc cô."

Lăng Tranh Ngạn vốn không phải loại người làm việc tốt không để lại tên, hễ anh ta giúp ai, nhất định phải để đối phương biết rõ ràng là thiếu nợ ân tình của Lăng Tranh Ngạn.

Nhưng anh ta rõ ràng không muốn lãng phí thời gian ở bệnh viện với Hàn Dịch Huyên, nên gọi thư ký của mình tới, dặn dò vài câu rồi rời đi.

Hàn Dịch Huyên chậm rãi chớp mắt.

Không ngờ giữa chừng còn có một đoạn như vậy, vậy thì thật phải cảm ơn lòng tốt hiếm hoi của Lăng Tranh Ngạn, không thì cô gái trẻ tuổi như cô nằm bên đường ban đêm, lỡ gặp phải kẻ xấu thì toi đời.

"Làm phiền cô rồi, thư ký Phương." Cô nhếch mép, "Cũng nhờ chuyển lời với Tổng giám đốc Lăng, hôm khác tôi sẽ đến tận nhà cảm ơn."

"Chuyện nhỏ thôi, cô Hàn khách sáo rồi." Thư ký Phương cười cười, "Ngoài ra, xin thứ lỗi vì tôi nhiều chuyện, tôi đề nghị cô tốt nhất nên kiểm tra toàn diện, nếu cô không ngại, tôi có thể đi đặt lịch cho cô ngay bây giờ."

Hàn Dịch Huyên vốn có thói quen khám sức khỏe định kỳ nửa năm một lần, nếu không phải vì bận rộn chuyện đám cưới, cô cũng sớm nên đến bệnh viện kiểm tra rồi, suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Vậy làm phiền thư ký Phương rồi."

* * *

Kiểm tra toàn diện xong, hơn nửa ngày trôi qua.

Lúc chờ kết quả kiểm tra, Hàn Dịch Huyên hơi bồn chồn.

Cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ rất không thực tế: nếu cô mang thai, Chu Nhâm chắc chắn sẽ thu hồi quyết định chia tay, kết hôn với cô, dù chỉ là để chịu trách nhiệm.

Thế là không khỏi chút mong đợi, đồng thời, lại thầm chế nhạo bản thân, đã đến mức này rồi, vẫn còn hèn mọn như vậy.

* * *

Nhưng ông trời chơi cô một ván lớn.

Cô không những không mang thai, bác sĩ còn nói với cô, cô bị ung thư tuyến tụy, giai đoạn 2.

Dịch Huyên không tin, lập tức yêu cầu kiểm tra lại.

Bác sĩ hỏi cô bình thường có đau bụng không, cô suy nghĩ một chút, để giữ dáng, cô vốn ăn không nhiều, thỉnh thoảng còn nhịn ăn, nên dạ dày vốn không tốt lắm, đau bụng cũng là chuyện thường xuyên.

Cô luôn nghĩ là vấn đề dạ dày, không ngờ đau bụng lại là một trong những triệu chứng sớm của ung thư tuyến tụy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!