Chương 5: (Vô Đề)

Chu Nhâm về đến nhà, bước vào phòng, không thấy Hàn Dịch Huyên đâu, lại đi vào phòng thay đồ.

Cô đang ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt mi trước gương... Cô đã thay quần áo, mặc váy dài xanh, chất liệu voan, góc váy thêu một con hạc trắng đang giương cánh.

Nghe thấy động tĩnh, cô cất cao giọng hỏi, "Về rồi à, Lữ Tiên Chi sao thế, cô ấy ổn chứ?"

Chu Nhâm im lặng một chút, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Em định đi đâu thế?"

Cô đặt mascara xuống, đứng trước dãy son môi treo trên tường, chăm chú chọn, "Chút nữa đi xem địa điểm tổ chức đám cưới, vì anh đã về rồi, chi bằng lát nữa đi cùng em luôn nhé." Dừng một chút lại nói, "Tốt nhất tiện đường ghé qua xem nhà mới của chúng ta, không biết trang trí thế nào rồi, anh cũng đưa ra ý kiến nhé."

Cả Chu Nhâm và cô đều thích tự do, kết hôn chắc chắn sẽ không sống ở biệt thự họ Chu, căn nhà hai người đang ở hiện tại là căn penthouse Chu Nhâm mua trước khi xuất ngoại, trang trí toàn tông lạnh, thiếu hơi người, cô không thích lắm, trước đã thống nhất với Chu Nhâm, mua một căn duplex tầng thượng làm nhà mới.

Công việc của cô vốn là nhà thiết kế nội thất, , tự tay vẽ nên ngôi nhà sẽ cùng người yêu sống cả đời, nghĩ thôi đã thấy lòng ngọt ngào như mật.

Vẫn chọn một thỏi son tôn da đi, Hàn Dịch Huyên nghĩ thầm, lấy ra một tuýp son, đối diện gương, đang định thoa lên, liền nghe Chu Nhâm phía sau nói, "Hủy đám cưới đi."

Tay cô dừng lại giữa không trung, nghi ngờ tai mình có vấn đề, quay đầu hỏi, "Anh nói gì?"

"Huyên Huyên, anh xin lỗi." Anh xoa xoa thái dương, "Chúng ta chia tay đi."

Anh vốn không phải người dây dưa, một khi đã đưa ra quyết định, thì không cần lãng phí thời gian của nhau.

"Không vui đâu, Chu Nhâm." Cô vẫn không tin, ném tuýp son xuống bàn trang điểm.

Lớp trang điểm trên mặt cô cơ bản đã xong, chỉ thiếu son môi, lúc này cả khuôn mặt dưới ánh đèn trang điểm sáng rõ trông tái nhợt và kỳ quái.

"Anh không đùa đâu." Chu Nhâm nói.

Hàn Dịch Huyên nhìn anh rất lâu, cuối cùng xác định anh nói thật.

"… Tại sao?" Cô hỏi, giọng run rẩy không ngừng.

Chưa đầy một ngày, sao cái gì cũng thay đổi rồi?

Chưa đợi đối phương mở miệng, cô hoảng hốt quay người, cúi đầu, tự hỏi tự trả lời, "Ồ, em biết rồi, vì Lữ Tiên Chi, đúng không?"

Từ góc nhìn của Chu Nhâm không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, giọng anh rất nhẹ, "Huyên Huyên, em không biết Lăng Tranh Ngạn đã làm những chuyện bất nhân gì với Tiên Chi… Xin lỗi, con của cô ấy cần một người bố, nếu không Lăng Tranh Ngạn sẽ không buông tha hai mẹ con cô ấy đâu."

"Cần một người bố sao?" Hàn Dịch Huyên bật đứng dậy, kêu lên, "Tranh Ngạn chính là bố đứa bé đó!"

Giọng cô khàn đục khó nghe, cuối câu gần như vỡ ra, ngay cả cô cũng giật mình.

"Hắn không xứng." Chu Nhâm nghiến răng.

Cô quay người cười lạnh, mắt đỏ ngầu, "Anh ta không xứng, còn anh thì xứng? Anh định nuôi con cho anh ta?"

Cô loạng choạng tiến tới, túm chặt cổ áo anh, lý trí tan tành, lời nói tuôn ra chẳng kịp suy nghĩ: "Lữ Tiên Chi biết còn một tháng nữa chúng ta kết hôn không? Hả? Cô ta có biết không? Sao cô ta hèn hạ thế!"

"Đừng nói cô ấy như vậy." Chu Nhâm hơi nhíu mày, nắm lấy tay cô, "Là anh muốn cưới cô ấy."

Thì ra là anh tự nguyện cưới Lữ Tiên Chi.

Cô chợt hiểu ra.

"À, là chính anh vẫn còn yêu cô ta." Cô buông lỏng tay, giật khỏi tay anh, lùi về phía sau hai bước, vừa gật đầu vừa nói, "Tình yêu đích thực đấy Chu Nhâm, khâm phục, thực sự khâm phục."

Cô cố kìm nước mắt, mắt đỏ ngầu, nhưng nước mắt vẫn như chuỗi ngọc đứt dây không ngừng rơi xuống. Cô nghĩ giờ mình chắc chắn rất xấu xí.

"Vậy anh xem em là gì?" Cô chất vấn khẽ, "Anh xem em là gì hả Chu Nhâm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!