Ba năm sau.
Giữa tháng Sáu rực rỡ.
Hàn Dịch Quỳ xách váy phù dâu màu xanh nhạt, vội vã bước vào phòng trang điểm của cô dâu.
"Chị!" Cô gọi một tiếng, tùy ý đóng hờ cánh cửa lại.
Hàn Dịch Huyên mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi, lộng lẫy, đang ngồi một mình trước chiếc gương kiểu Ba
-rốc, một tay v**t v* đường ren tinh xảo điểm xuyết trên ngực, nhìn chăm chú vào hình ảnh của chính mình trong gương, dường như đang suy tư.
"Sao thế?" Cô hoàn hồn, hỏi.
Hàn Dịch Quỳ ngồi lên bàn đối diện, bắt chéo ch, "Nói thật, đến tận giờ phút này, em vẫn khó mà tưởng tượng nổi!… Chị sắp lấy Chu Nhâm rồi."
Từ lúc Chu Nhâm cầu hôn đến khi chị đồng ý, rồi đến buổi lễ thành hôn long trọng này, mới chỉ vỏn vẹn nửa tháng.
Em còn chưa kịp hoàn hồn, vậy mà chị đã sắp xuất giá rồi.
Em nghi ngờ rằng Chu Nhâm đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho ngày này từ lâu, nếu không thì đặt địa điểm, trang trí tiệc cưới, mời khách… nhiều việc như thế, làm sao anh ta có thể hoàn thành vừa nhanh vừa tốt được?
Hàn Dịch Huyên nghe vậy, mỉm cười, "Em mặc cả váy phù dâu rồi, mà vẫn còn mơ màng gì hả?"
"Em chỉ là không hiểu nổi, tại sao lại là Chu Nhâm? Hồi đó anh ta từng tổn thương chị như vậy…" Đến đây, cô đột nhiên im bặt, cúi mắt xuống.
Dù sao đi nữa, hôm nay cũng là ngày vui của chị cô.
Nhắc lại những chuyện buồn đó, thật không phải lúc.
Hàn Dịch Huyên nhẹ nhàng hỏi lại, "Tại sao không thể là Chu Nhâm?"
Người đàn ông ngoài cửa vừa định đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói này từ bên trong, không khỏi chần chừ.
Niềm vui trong lòng không kìm được, nụ cười nở trên môi.
Anh dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ lắng nghe tiếp.
Trong phòng, Hàn Dịch Huyên ngừng một chút, rồi từ tốn phân tích tiếp.
"Anh ấy có tiền, có quyền, có thế, ngoại hình cũng khá tốt, sẵn sàng đối xử tốt với chị, chị và anh ta cũng cùng trình độ giao tiếp, không đến nỗi khó nói chuyện. Đến tuổi chị rồi, nếu nhất định phải kết hôn, anh ta là đối tượng lựa chọn tốt nhất rồi. Lấy người yêu mình, chứ không phải người mình yêu – chẳng phải có câu nói như vậy sao?"
Trên mặt Hàn Dịch Quỳ lộ vẻ khó tả.
Cô tiêu hóa một lúc, "Chị, ý chị là, chị lấy anh ấy, không phải xuất phát từ tình cảm, mà là dựa trên sự cân nhắc thực tế… Có phải vậy không?"
"Em tổng kết rất đúng trọng tâm." Cô giơ ngón tay cái ra khen em gái.
Bên ngoài cửa, nghe thấy lời cô nói, nụ cười trên môi người đàn ông lập tức đóng băng. Tựa như bị ai đó dội một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu, lạnh buốt từ đỉnh sọ xuống tận bàn chân. Toàn thân anh cứng đờ, đứng tại chỗ, như bị ai bóp nghẹt cổ họng, gần như không thể nhúc nhích.
Hàn Dịch Huyên v**t v* tà váy, nói, "Em cũng biết đấy, thực ra chị không ngại một mình sống đến già, nhưng vấn đề là, bố mẹ luôn không yên tâm. Thế hệ của bố mẹ là vậy, luôn nghĩ rằng tất cả phụ nữ đều phải tìm một người đàn ông, có được một thứ gọi là "bến đỗ". Rousseau từng nói, con người sinh ra tự do, nhưng không lúc nào không ở trong xiềng xích.
Đôi khi, sự quan tâm và yêu thương của người thân cũng là một gông xiềng."
Cô không muốn thấy bố mẹ đau lòng, buồn bã, lo lắng, nên đành phải thỏa hiệp, làm theo điều họ mong muốn, như đa số phụ nữ, tìm một người đàn ông, xây dựng gia đình.
Thở dài một hơi, Hàn Dịch Huyên nói, "Bố mẹ già rồi, chị cũng không muốn họ vì chị mà phải lo lắng vất vả thêm nữa. Chu Nhâm…" Cô đột ngột im lặng, rồi tiếp tục, "Chu Nhâm là một lựa chọn không tệ, dù sao trong thâm tâm bố mẹ cũng thích anh ấy, phải không?"
Nói thật, việc Chu Nhâm có thể kiên trì hoàn thành lời hẹn bốn năm đã vượt xa dự đoán của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!