Chương 3: (Vô Đề)

Đến ngày đi chọn váy cưới, Chu Nhâm cũng không thất hứa, Hàn Dịch Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là hai người vừa đến cửa hàng váy cưới chưa đầy nửa tiếng, Chu Nhâm đi ra bên cửa kính nghe điện thoại, lúc cúp máy, cô vừa vén tà váy bước ra, đúng lúc nghe thấy anh nói: "Được rồi, anh qua ngay đây, em đừng lo lắng."

Tim Hàn Dịch Huyên hẫng một nhịp.

Chu Nhâm đi tới, đôi môi mỏng mím thành đường thẳng, "Huyên Huyên, anh xin lỗi."

Cô gần như đã đoán được anh định nói gì.

"Quan Quan không biết ăn nhầm thứ gì, nôn mửa tiêu chảy liên tục, Tiên Chi đang sốt ruột lắm, anh qua bệnh viện xem một chút." Anh dừng một chút, "Em cũng biết đấy, nếu cần phẫu thuật và phòng bệnh, vẫn phải nhờ vả một chút."

Tìm bác sĩ giỏi và phòng bệnh tốt đúng là cần dùng đến quan hệ, chỉ có tiền chưa chắc đã được, Lữ Tiên Chi giờ vừa không tiền vừa không thế, chỉ dựa vào bản thân cô ấy thì chẳng thể xoay xở.

Hàn Dịch Huyên hít một hơi thật sâu, vén mấy sợi tóc mai rơi bên má ra sau tai, gắng sức để bản thân trông bình thản như không có chuyện gì, "Em còn chưa chọn xong váy cưới đâu."

"Em mặc gì cũng đẹp." Anh nói.

"Nhưng ít ra cũng phải để anh xem chứ." Cô vẫn không muốn để anh đi.

"Em cứ thử trước, nhờ nhân viên chụp ảnh gửi anh, hoặc em gọi xe về trước, lần sau anh lại đi cùng em." Nói xong, anh in một nụ hôn nhẹ như cánh bướm lên má cô.

Hàn Dịch Huyên thầm nghĩ, tên này dùng nam nhân kế đúng là qua loa đến mức khiến người ta chạnh lòng.

"Thôi được rồi, anh đi đi." Cô nói.

Chu Nhâm vội vã rời đi, cô vào phòng thử đồ thay một bộ váy cưới khác, nhờ nhân viên chụp ảnh.

Nhân viên vừa tìm góc chụp cho cô vừa không nhịn được xuýt xoa: "Cô Hàn, thân hình cô hoàn hảo quá, kiểu váy đuôi cá này kén người lắm, không được một chút mỡ thừa nào, cô vẫn có thể mặc đẹp như vậy."

Ai mà chẳng thích nghe lời khen, Hàn Dịch Huyên tâm trạng khá hơn chút, "Vậy sao, cảm ơn cô."

Mỗi tuần chạy đến phòng gym bốn lần, luyện tập đến mồ hôi đầm đìa, chuột rút lại còn chửi thề, xem ra vẫn đáng.

Cô dùng WeChat gửi ảnh cho Chu Nhâm, còn gõ thêm một dòng chữ: "Kiểu này thế nào? Nghe nói kiểu váy đuôi cá kén dáng lắm, ngày cưới lỡ em ăn nhiều có thể xấu hổ lắm đó."

Chu Nhâm không trả lời, cô đoán là anh đang lái xe.

Cô thử thêm ba bộ váy nữa, tóc cũng tạo kiểu lại ba lần, cô bị vắt kiệt sức, gửi cho anh ba lần ảnh, Chu Nhâm vẫn chưa một lần hồi âm.

Nhìn ánh sáng bên ngoài dần tối, cô đột nhiên thấy vô vị, nói với nhân viên bán hàng: "Hôm nay tạm thế đã, chúng tôi hẹn lại lần sau."

Bước vào phòng thử đồ, cô với tay ra sau lưng kéo khóa kéo, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

* * *

Khi sống chung ở California được hơn nửa năm, Hàn Dịch Huyên nghe được chuyện Lữ Tiên Chi và Lăng Tranh Ngạn ly hôn.

Cô thậm chí còn biết sớm hơn Chu Nhâm, bởi vì Chu Nhâm bận rộn, lại ít liên lạc với bạn bè trong nước, còn bố mẹ Chu Nhâm, chắc chắn là biết chuyện này, nhưng cũng không nói với anh.

Hàn Dịch Huyên đoán là vì bố mẹ anh vẫn hiểu rõ tâm tư của anh với Lữ Tiên Chi, thêm vào đó biết hiện tại anh có bạn gái ổn định, họ sợ anh vì cô ấy mà dao động, nên cố tình giấu anh.

Bố mẹ Chu Nhâm chắc không có thành kiến gì với Lữ Tiên Chi, ước chừng hai nhà trước kia còn qua lại rất tốt, nhưng dù sao bậc cha mẹ nào lại muốn con trai mình cưới một người phụ nữ đã ly hôn, cha lại là quan tham sa ngã, huống chi nhà họ Chu cũng có danh tiếng, chuyện này dễ hiểu thôi.

Kỳ thực, Hàn Dịch Huyên đối với phụ nữ ly hôn vốn chưa từng có thành kiến gì, những câu chuyện "trải bao gió sương, ngoảnh đầu tìm lại thanh mai trúc mã" hay "gương vỡ lại lành" cô cũng thấy thú vị.

Nhưng tiền đề là, nhân vật nam chính không thể là Chu Nhâm của cô.

Vì vậy cô do dự một lúc, cuối cùng quyết định giả vờ như không biết gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!