Chương 28: (Vô Đề)

Vừa thấy Hàn Dịch Tuyên, Trương Lan Tây suýt chút nữa đã không nhận ra. Mãi đến khi cô thong thả bước tới trước mặt chào hỏi, anh mới "wow" lên một tiếng, "Là em à?".

Giọng điệu anh lúc đó, cứ như thể vừa bắt gặp một loài động vật quý hiếm vậy. Anh hết nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy tò mò và mới lạ.

Hồi ở Trùng Khánh, lúc hai người bên nhau, cô ăn mặc rất xuề xòa, cũng hiếm khi trang điểm, mái tóc xoăn dài luôn được buộc tuỳ ý thành đuôi ngựa. Anh chưa từng thấy cô tinh tế và thanh lịch như bây giờ.

Hàn Dịch Tuyên mỉm cười, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, giang rộng hai tay, thong dong xoay một vòng trước mặt anh, "Không nhận ra nữa rồi à?"

"Quá hợp thời trang, một quý cô thành thị đích thực!" Anh rất hợp tác, liên tục vỗ tay tán thưởng.

Cô bật cười, "Đi thôi, đi ăn nào."

Trương Lan Tây cúi xuống nhìn bộ dạng của mình: áo phông, quần dài và giày thể thao. Đứng bên cạnh cô lúc này, anh dường như không còn hòa hợp nữa, giống như hai người từ hai thế giới khác nhau.

Trong lòng anh chợt chùng xuống, vốn định đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng rồi lại lặng lẽ rút về.

Cô nghiêng người nhìn anh, "Muốn ăn gì?"

Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời, "Lẩu."

"Đúng là người Trùng Khánh chính hiệu rồi. Xem ra lời đồn trên mạng bảo huyết mạch các anh là nước lẩu, là thật nhỉ?" Cô không nhịn được cười, trêu chọc anh.

"Không chỉ có nước lẩu," anh nghiêm túc tuyên bố, "mà còn có cả Mao Huyết Vượng nữa."

"Thế này nhé, thương lượng một chút," cô vỗ nhẹ lên vai anh, "Xin lỗi, "Hôm nay bao tử em không ổn, không ăn cay được. Chọn lẩu dưỡng sinh nhé, món nổi tiếng Dương Thành: Gà hầm nước dừa Hải Nam, OK?"

Anh có chút không kịp phản ứng, vẻ mặt hơi kỳ lạ, "Món của Dương Thành… tên lại là Gà hầm nước dừa Hải Nam à?"

"Ngạc nhiên lắm à?" Cô cười rạng rỡ. "Lẩu gà công phu Trùng Khánh lại do người Thượng Hải sáng chế đấy."

Trương Lan Tây không nhịn được bật cười lớn.

Sau bữa ăn, mỗi người cầm trên tay một ly trà sữa, bắt đầu lang thang vô định quanh khu vực gần đó.

Đây là một tổ hợp thương mại bán ngoài trời, ăn uống vui chơi đầy đủ, mỗi khi đêm xuống lại trở thành một thành phố không ngủ thu nhỏ, đèn đuốc sáng trưng suốt đêm, ánh đèn neon khắp nơi, đan xen thành một khung cảnh phồn hoa hào nhoáng.

Hàn Dịch Tuyên chỉ về phía một hiệu sách độc lập lạc lõng giữa sự phồn hoa. "Thấy tiệm sách kia không?" Cô nhướn mày đắc ý với anh, "Bên trong là do em thiết kế đấy."

Trương Lan Tây theo hướng tay cô chỉ nhìn về phía đó, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ kiểu ô vuông của hiệu sách, giống như ngôi nhà gỗ trong rừng được nhắc đến trong cổ tích, tràn ngập cảm giác ấm cúng.

"Thật à? Thế thì anh nhất định phải đến xem mới được." Anh cười nói.

"Khoan đã." Hàn Dịch Tuyên kéo nhẹ tay áo anh, "Lần sau chúng ta quay lại xem, được không?"

"… Tại sao?" Anh nhìn cô, trong đôi mắt dịu dàng khó giấu được những dao động.

"Hôm nay em không muốn giả vờ mình là người yêu văn chương nghệ thuật." Cô nháy mắt.

Anh bật cười, "Đã vậy thì thôi vậy."

Cô đổi đề tài, nhìn ly trà sữa của anh. "Cái này ngon không?"

Cô liếc nhìn nhãn dán trên cốc trà sữa anh đang cầm, khóe môi khẽ nhếch lên, hơi chê bai, "

"Chi Chi Muội Muội"… cái tên đủ mùi mẫn rồi đấy."

Ly "Hoàng Sơn" của cô nghe trưởng thành hơn.

"Cũng khá ổn, em muốn thử không?" Anh đưa ống hút đến sát miệng cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!