Thư ký của Chu Nhâm dạo này hơi đau đầu. Là một người nghiện công việc, nguồn căng thẳng duy nhất của cô chính là sếp. Vị sếp trẻ tuổi, tài năng, đẹp trai, giàu có này, dạo gần đây trông không bình thường. Đương nhiên, không phải ngoại hình bất thường, ý cô là tinh thần.
Sau khi thất thần trở về từ chuyến đi xa, anh bắt đầu thường xuyên đến muộn, về sớm, tâm trí lơ đãng. Chuyện này thôi cũng đã đành, vì công ty có hệ thống hoàn thiện, ra quyết định dân chủ, vẫn vận hành tốt.
Đáng sợ là, anh bảo cô trong ba ngày tổng hợp danh sách các cơ sở y tế nước ngoài có thể thực hiện an tử gửi cho anh, kèm theo số điện thoại liên hệ, cũng không nói cho cô dùng để làm gì.
Nói thật, điều này thực sự hơi đáng sợ.
Nghĩ tích cực, có thể công ty định mở rộng kinh doanh, dù khả năng này không lớn.
Nghĩ tiêu cực, cô sợ sếp chán đời, từ bỏ tiền tài, cuộc sống xa hoa, chuẩn bị rời bỏ nhân sinh.
Cô cũng không dám hỏi, chỉ đành đoán mò và miệt mài tìm kiếm thông tin về các cơ sở đó.
* * *
Ngồi trên sofa, Chu Nhâm cố gắng tỉnh táo, nhận ly trà xanh từ Lữ Tiên Chi. Khoảng thời gian này tâm lực kiệt quệ, đã lâu không đến thăm hai mẹ con cô, nếu không phải cô đột nhiên gọi điện mời anh qua, anh căn bản không nhớ ra.
Nghĩ đến đây, anh tự giễu cười khổ trong lòng.
Em gái Hàn Dịch Huyên mắng không sai, anh vừa có lỗi với Dịch Huyên, vừa có lỗi với Lữ Tiên Chi.
Cậu bé ngồi bên cạnh, tò mò nhìn anh hỏi, "Chú Chu, dưới mắt chú sao đen thế?"
"Đến Quan Quan cũng nhìn ra." Lữ Tiên Chi cười, . "Sao vậy, bận lắm à, nghỉ ngơi không đủ sao?"
Chu Nhâm đương nhiên không thể nói chuyện mất ngủ cả đêm với cô.
Anh thuận nước đẩy thuyền, "Ừ, dạo này việc nhiều."
Lữ Tiên Chi im lặng, đang định nói gì, lại nhìn Lữ Quan, dịu dàng xoa đầu cậu, "Quan Quan, con về phòng chơi đi."
"Vâng vâng, được ạ." Cậu bé gật đầu, ngoan ngoãn chạy đi.
Rõ ràng là có chuyện muốn nói, Chu Nhâm liền nhìn cô, lặng lẽ đợi cô mở miệng.
Lời khó nói, Lữ Tiên Chi cảm thấy xấu hổ, cúi mắt, c*n m** d***, ngón tay bện vào nhau.
"Có gì cứ nói thẳng, chúng ta cũng quen nhau nhiều năm rồi." Chu Nhâm nói.
Cô cúi đầu thấp hơn, giọng như muỗi, "Chúng ta… chúng ta khi nào đi đăng ký kết hôn…?"
Chu Nhâm thoáng ngẩn ra.
Anh gần như quên mất chuyện này.
Thấy đối phương không nói, cô khép mắt, mới ép bản thân nói ra lời tiếp theo, "Lăng Tranh Ngạn, anh ấy… anh ta chuyển xuống dưới lầu ở rồi."
Hôm qua, cô dẫn Quan Quan ra ngoài, chuẩn bị xuống dưới chơi. Thang máy xuống đến tầng mười, "ting" một tiếng mở cửa, Lăng Tranh Ngạn bước vào, khoảnh khắc đó cô thậm chí nghi ngờ mình đang gặp ác mộng, sợ suýt hét lên.
Cô ôm chặt Quan Quan, sợ hắn giơ tay cướp.
Nhưng anh ta chẳng làm gì, chỉ đứng gần, nhìn cô từ trên xuống. Khi thang đến tầng một, trước khi đi, anh ta cúi xuống, thì thầm bên tai: "Anh Chu Nhâm của em sao không đi cùng?"
Cô không nhìn hắn, cũng không nói, ngón tay hơi run.
Mãi khi bóng anh ta khuất xa cô mới dám bế Quan Quan bước ra thang máy.
Suy đi tính lại, hôm nay rốt cuộc cô vẫn gọi điện cho Chu Nhâm, hẹn gặp mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!