Chương 16: (Vô Đề)

Điểm dừng chân thứ hai, Đại Lý, hồ Nhĩ Hải.

Đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng, Hàn Dịch Huyên chưa từng đến.

Hàn Dịch Quỳ thì đã đến, vào mùa hè năm nhất đại học, cùng những người bạn mới quen trong trường đi chơi. Cô em đã chia sẻ mọi thứ qua ảnh trong nhóm gia đình: phong cảnh, món ăn, mỗi ngày đều như phát trực tiếp.

Từ đó Hàn Dịch Huyên đã hướng về vùng nước hồ Nhĩ Hải, cô thích màu sắc của nó.

Kỳ thực cô muốn đến đây đầu tiên, nhưng để cái cớ "du học Paris" thuyết phục hơn, cô bảo bố mẹ vé từ Hồng Kông sang Pháp rẻ hơn, nên mới chọn Hồng Kông trước.

Giờ cuối cùng cô đã ngồi bên hồ nước ngọt này.

Tựa vào ghế mây, cô lười biếng tận hưởng ánh nắng chiều dịu nhẹ.

Cảm giác thật tuyệt, như thể đời cô vẫn tràn sức sống như mặt hồ và cây cỏ, chứ không phải đang khô héo từng ngày.

Cô giơ điện thoại, tách một tiếng, ghi lại sơn thủy hữu tình trước mắt.

Góc dưới bên phải khung hình xuất hiện nửa chiếc giày.

Ồ, đúng rồi, giờ cô không phải một mình.

Lệ Giang nổi tiếng là thủ phủ của những cuộc gặp gỡ tình cờ, Đại Lý gần đó cũng chẳng kém.

Người đàn ông trước mặt là cô gặp hôm nay.

Hai người đi dạo một lúc, giờ ngồi nghỉ ở quán cà phê, trò chuyện vu vơ.

Áo thun trắng lộ thân hình chữ V săn chắc, nhìn rất bắt mắt.

Cô điều chỉnh tư thế, đổi góc độ, lại chụp một tấm ảnh. Anh ta thấy mình bị phớt lờ, lên tiếng: "Vẫn chưa biết tên em?"

Cô hạ điện thoại, nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh nghĩ tôi nên tên gì?"

Cô chống cằm, cười rạng rỡ.

Anh ta cũng cười, "Tôi đâu dám đặt tên cho em."

Hai người qua lại về chuyện tên tuổi một lúc, anh ta vẫn không moi được tên cô, giả vờ thất bại, "Em lấy một cái tên giả lừa tôi cũng không thèm sao?"

"Được rồi, em tên Hàn Huyên Huyên." Cô nghiêm túc trả lời.

Cái tên giả này gần như không do dự thốt ra, lời rơi xuống cô mới nhận ra, rất lâu trước, có một thời gian Chu Nhâm đặc biệt thích gọi cô như vậy.

Cô cũng học theo, gọi anh là "Chu Nhân Nhân".

Hàn Huyên Huyên, Chu Nhân Nhân.

Ý cười trong mắt cô lập tức biến mất.

"Đây là tên thật sao?" Người đàn ông trước mặt hỏi.

"Tin thì thật, không tin thì giả." Cô nhấp một ngụm cà phê macchiato.

Người đàn ông lại hỏi, "Sao em không hỏi tên tôi?"

"Em không tò mò." Cô giơ tay.

Hỏi thì sao, không hỏi thì sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!