Thời tiết đẹp, vạn vật rực rỡ, nhưng tâm trạng Chu Nhâm không mấy vui vẻ.
Bởi vì hủy hôn lễ và chia tay Hàn Dịch Huyên, bố mẹ anh lạnh nhạt với anh, đặc biệt là mẹ, mối quan hệ ngày càng xấu đi.
Ngoài ra, để Lữ Tiên Chi tránh khỏi sự quấy rầy của Lăng Tranh Ngạn, anh chuyển mẹ con cô ấy đến một căn hộ mới, mỗi tầng một hộ, an ninh cũng tốt hơn, không tùy tiện cho người lạ ra vào.
Lữ Tiên Chi mỗi lần thăm dò hỏi hai người khi nào có thể đi đăng ký kết hôn, anh luôn nói đợi thêm một thời gian.
Rõ ràng là người khao khát nhiều năm như vậy, gần trong gang tấc, nhưng anh dường như luôn muốn trốn tránh điều gì.
Anh tự nhủ, mới hủy hôn với Dịch Huyên chưa đầy một tháng, nếu vội cưới Tiên Chi, e là khiến Dịch Huyên mất mặt, lúc đó nếu lời ong tiếng ve nổi lên, sẽ lại gây rắc rối.
Anh đã đủ có lỗi với cô, không nên tiếp tục rắc muối lên vết thương của cô, chuyện với Tiên Chi cũng không vội, chờ mẹ anh nguôi giận rồi tính.
Còn Lăng Tranh Ngạn, vì Lữ Tiên Chi, trong làm ăn cũng thỉnh thoảng gây khó dễ cho anh, rất nhiều lúc giữa hai người họ vốn không có xung đột lợi ích, Lăng Tranh Ngạn cũng phải chen chân phá rối.
Dù chưa đến mức rối bời nhưng cảm giác lo âu và bứt rứt cứ chực chờ trong lòng anh, như một con sói dữ rình rập, chờ anh mệt mỏi nhảy ra cắn xé.
Thỉnh thoảng anh không kiềm chế được nhớ đến Hàn Dịch Huyên, muốn biết cô đang làm gì, cô có còn đau khổ không, rồi lại nhanh chóng dập tắt ý nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, có một lần anh thực sự không nhịn được, do dự mười phút rồi dũng cảm, gửi cho cô một tin nhắn: "Gần đây em ổn không?"
Gửi xong anh nhìn chằm chằm màn hình, vừa sợ cô trả lời, vừa mong cô trả lời.
Nhìn con số cuối cùng hiển thị thời gian trên đầu từ 8 biến thành 9, một phút trôi qua, anh lại cảm thấy mình căn bản không có lập trường và tư cách làm phiền cô, còn hỏi cô loại câu hỏi vô nghĩa tô vẽ thái bình như vậy, nên anh thu hồi tin nhắn.
Nhưng sau khi thu hồi, anh lại thỉnh thoảng liếc màn hình điện thoại, xem có khung tin nhắn hiện lên không.
Không biết cô thấy anh thu hồi một tin nhắn, có hỏi anh một câu "Sao thế" không.
Dù một tiếng sau, ngồi ở ghế chủ trì phòng họp, anh vẫn vô thức liếc điện thoại.
Nếu có tin nhắn hiện lên nhưng không phải từ Hàn Dịch Huyên, anh sẽ nhẹ nhíu mày. Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, nỗi thất vọng như sương mù trong lòng ngày càng dày đặc.
Sếp không tập trung thế nào, cả phòng họp đều nhìn ra.
Trưởng phòng đang báo cáo công việc hắng giọng, "Tổng giám đốc Chu, hợp đồng với Thiết kế Thượng Thiện, vẫn tiếp tục như mọi năm chứ?"
Thiết kế Thượng Thiện, là nơi Hàn Dịch Huyên làm việc.
Anh ngẩng đầu, giả vờ suy nghĩ, qua một lúc nói, "Tôi qua nói chuyện với bà chủ của họ, anh chuẩn bị sẵn hợp đồng."
Trưởng phòng thiếu tinh ý, nịnh nọt: "Việc nhỏ thế này, đâu cần sếp đích thân đi, để tôi được rồi."
Chu Nhâm hơi không hài lòng liếc nhìn anh ta, anh ta lập tức im miệng, lúng túng ngồi xuống.
Thư ký bên cạnh nói: "Tổng giám đốc Chu, vậy tôi hẹn trước thời gian với bà chủ Thượng Thiện, anh xem chín giờ rưỡi sáng mai, được chứ?"
Chu Nhâm không vui không buồn "Ừ" một tiếng.
* * *
Thiết kế Thượng Thiện tọa lạc ở khu công nghiệp văn hóa lớn nhất Dương Thành, ở nơi tấc đất tấc vàng này, người sáng lập thuê hẳn một tòa nhà ba tầng, tĩnh lặng giữa ồn ào, quả là hào khí.
Chu Nhâm xuống xe đứng trước toà nhà, chỉnh lại áo sơ mi, vuốt thẳng cà vạt, mới bước vào.
Lễ tân đương nhiên nhận ra vị khách hàng lớn này, cô tươi cười bước tới, nhiệt tình chào hỏi, dẫn đường cho anh.
Anh đi rất chậm, nhìn ngang nhìn dọc, như đột nhiên hứng thú với mọi thứ, lại như đang tìm ai đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!