Hàn Dịch Huyên ở nhà yên ổn tròn hai tuần, xét thấy tổn thương tình cảm của cô không nhẹ, bố mẹ cô chiều chuộng dung túng rất nhiều, cô cũng yên tâm hưởng thụ hơi ấm từ gia đình.
Trong khoảng thời gian đó, Chu Nhâm một lần cũng không liên lạc với cô, chắc là đang bận đối phó áp lực từ gia đình, chuẩn bị đám cưới với Lữ Tiên Chi, căn bản không rảnh quan tâm đến chuyện khác nhỉ?
Nhưng nói vậy cũng không hẳn, anh có gửi cho cô một tin nhắn trên WeChat, nhưng đã thu hồi rồi.
Cũng không biết là nội dung gì, cô không thấy, nhưng cũng không tò mò.
Dù sao, việc này nhắc cô phải hành động, cô lập tức chặn tất cả phương thức liên lạc của Chu Nhâm.
Sự tình đến nước này, cô đã học được cách không kỳ vọng gì ở Chu Nhâm rồi.
Mong muốn duy nhất của cô là trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, đừng có bất kỳ dấu vết nào của anh.
* * *
Lại qua một tuần, Hàn Dịch Quỳ rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Chị, chị có thể ở nhà mãi sao?"
Tròn ba tuần, tư bản bóc lột cho phép kỳ nghỉ dài như vậy tồn tại sao?
"Đồ vô công rỗi nghề còn hỏi dám hỏi chị." Hàn Dịch Huyên liếc em gái một cái.
Dịch Quỳ kịch liệt biện bạch, "Em đang ở nhà viết luận văn! Viết luận văn đấy!"
Hàn Dịch Huyên lười đấu khẩu với em gái, suy nghĩ một chút, nói, "Tối nay chị mời em uống trà sữa, tìm một chỗ, chị có chuyện muốn nói với em."
"Ai thèm uống trà sữa? Coi em là trẻ con ba tuổi sao." Hàn Dịch Quỳ rất chê, "Mời em đi quán bar uống rượu đi."
Hàn Dịch Huyên khá bất ngờ, nhưng vẫn nhận lời, "Được thôi, địa điểm em chọn."
Không ngờ, em gái nhà mình cũng đã trưởng thành rồi, đã đến tuổi muốn uống rượu rồi. Chắc khả năng chịu đựng của em gái không thua chị gái đâu nhỉ?
Hàn Dịch Huyên lập tức tràn đầy tin tưởng với em gái.
Không còn cách nào, cô phải tìm một người thân đáng tin cậy xử lý hậu sự.
* * *
Đêm đó, quán bar nổi tiếng nhất khu thương mại gần đó.
Ban nhạc trên sân khấu chơi khúc nhạc đậm chất Nam Mỹ, Hàn Dịch Huyên thích thú gõ nhẹ tay lên bàn, theo nhịp sôi động.
Hàn Dịch Quỳ búng tay trước mặt cô, "Mỹ nữ, tỉnh lại đi, uống gì?"
"Em gọi đi." Cô nhìn em gái mặc áo hai dây và quần short ngắn trước mặt, không nhịn được mỉm cười.
"Con gái nhà ta mới lớn" hóa ra là cảm giác này, làm chị cũng thấy tự hào.
"Vậy chị uống Mojito, em uống Long Island Iced Tea vậy." Hàn Dịch Quỳ lắc chiếc đèn vàng trên bàn, nhân viên pha chế lập tức đến, nhận đơn.
Hàn Dịch Huyên nghe vậy không nhịn được nhướng mày, ghê gớm đấy, em gái.
Xem ra trong những ngày cô bận bịu xoay quanh đàn ông, đã bỏ lỡ vài câu chuyện trưởng thành của em gái.
"Nói đi, chị gái của em." Hàn Dịch Quỳ chống cằm, "Rốt cuộn chuyện gì thế?"
Lôi cô ra nói chuyện riêng thế này, chắc là chuyện không muốn bố mẹ biết.
Hàn Dịch Huyên cười cười, "Không gấp, uống chút rồi nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!