Chương 23: Say Rượu

Tiệc rượu linh đình đến tận nửa đêm mới kết thúc, Thẩm Hi không uống bao nhiêu rượu nên còn rất tỉnh táo.

Ngược lại Chu Ngôn Dụ uống quá nhiều, nhưng dù vậy anh cũng sẽ không dễ dàng lộ ra việc mình đã say.

Tính tự chủ của anh vô cùng mạnh, lúc này anh vẫn đứng thẳng tắp trong thang máy khi những người khác đã sớm ngã trái ngã phải hết cả rồi.

Sau khi tạm biệt mọi người, Chu Ngôn Dụ cùng Thẩm Hi đi đến khách sạn được đặt phòng từ trước.

Khi chỉ còn lại anh cùng Thẩm Hi, Chu Ngôn Dụ mới thoáng thả lỏng, mà một khi đã thả lỏng men say sẽ theo đó tràn tới.

Lúc ra khỏi thang máy cả cơ thể anh cơ hồ đều dựa hết lên người Thẩm Hi, Thẩm Hi cười nói.

"Hôm nay anh uống như vậy về sau công ty lại tổ chức hoạt động anh trốn không thoát được nữa đâu".

"Không sao".

Chu Ngôn Dụ tháo xuống mắt kính, nới lỏng cà vạt, thở ra một hơi thật dài.

"Vui vẻ là tốt rồi".

"Còn anh? Vui vẻ không?".

Thẩm Hi nghiêng đầu thấp giọng hỏi.

Chu Ngôn Dụ không mang kính mắt nhìn cái gì cũng thấy không rõ lắm, nhưng mặt Thẩm Hi cách anh rất gần nên anh thấy vô cùng rõ ràng, nhịn không được gật gật đầu.

Nào biết không nắm giữ tốt khoảng cách đụng phải trán Thẩm Hi, Chu Ngôn Dụ có chút ảo não, vội vàng duỗi tay thay Thẩm Hi xoa nhẹ, một bên xoa một bên nhẹ nhàng thổi khí hỏi.

"Có đau lắm không?".

Hơi thở của anh mang theo mùi rượu nồng đượm, tuy rằng Thẩm Hi không uống rượu lại cảm thấy cũng có chút say lòng người.

Cái trán bị đụng có chút đau nhưng lúc này lại nhịn không được cười rộ lên, đem tay Chu Ngôn Dụ kéo xuống nói.

"Tôi xuất viện cũng đã hai mươi năm rồi".

Thẩm Hi nói đến chính là lần phát bệnh năm tám tuổi kia, Chu Ngôn Dụ cơ hồ đem hắn giống như búp bê sứ mà cẩn thận chăm sóc, cùng với động tác vừa rồi của anh giống nhau như đúc.

"Ngược lại là anh đó, không phải cũng bị đụng vào đầu sao, có đau lắm không?".

Thẩm Hi nửa ôm Chu Ngôn Dụ tới trước cửa phòng, một bên lấy chìa khóa một bên hỏi.

"Thẩm Hi không đau, tôi cũng không đau".

Chu Ngôn Dụ nghiêm trang mà lắc đầu nói.

Dù đã tháo mắt kính xuống nhưng trên mặt Chu Ngôn Dụ vẫn không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, chỉ là sườn mặt lúc này sẽ trở nên mềm mại hơn, thêm nữa đôi mắt anh từ nãy đến giờ vẫn luôn híp lại.

Thẩm Hi mở cửa, đỡ anh vào phòng, đem anh dìu lên giường.

Chu Ngôn Dụ nhắm hai mắt lại, Thẩm Hi vốn định vỗ mặt anh nhưng nhất thời không nhịn được liền biết thành xoa nhẹ.

"Tôi đi chuẩn bị nước, tắm rồi ngủ tiếp".

"Được".

Chu Ngôn Dụ vẫn nhắm mắt, mơ mơ hồ hồ mà lên tiếng, rồi lại nói.

"Không cần lo cho tôi, cậu tắm rồi ngủ trước đi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!