Chương 9: (Vô Đề)

9. 

Trong lúc đang nói chuyện, có người từ cổng vòm hoa viên bước vào.

Ta liếc mắt nhìn, lập tức đứng hình.

Tần Miên xuất hiện, đi bên cạnh là Nhị hoàng tử Tần Hạc.

Theo sau họ còn có mấy vị quan trẻ tuổi.

Chết tiệt.

Ta là Thái tử phi mà lại leo lên tận đỉnh hòn non bộ thế này, có phải… hơi mất hình tượng rồi không?

Tần Miên nhìn thấy ta đang định nhảy xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, giọng hắn như bị vỡ ra:

"Hạ Anh?"

Ta cười gượng:

"Điện hạ cũng đến à? Trùng hợp thật đấy, ha ha ha…"

Hắn bước lại gần, đứng bên dưới hòn non bộ, ngẩng đầu nhìn ta:

"…Nàng leo lên cao thế làm gì?"

Ta liếc mắt nhìn đám người xung quanh đang len lén nhìn, rồi ngượng ngùng đáp:

"Thiếp chỉ… chỉ là muốn leo lên đây ngắm cảnh thôi mà."

Tần Miên: "…"

"Không ngờ lại lỡ tay… leo hơi cao quá nên… không xuống được."

Ta giả vờ buồn bã quay đầu đi, rồi lén véo mạnh một cái vào đùi mình.

Hạ Anh, mày phải diễn cho tới!

Ta còn đang định gọi người mang thang đến thì Tần Miên đã đứng dưới dang rộng hai tay:

"Nhảy xuống đi, ta đỡ nàng."

Ta: "…?"

Tần Miên nhìn thẳng vào ta:

"Đừng sợ."

Ta thì không sợ, ta chỉ sợ… đè c.h.ế. t hắn thôi.

Trước mặt bao nhiêu người, cũng không tiện chần chừ lâu.

Ta do dự một chút, rồi quyết định đánh cược một phen—đánh cược là mình không đè gãy xương người ta.

Ta điều chỉnh tư thế rồi nhảy xuống.

Tần Miên tiến lên một bước, vững vàng đỡ lấy ta trong vòng tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!