Chương 4: (Vô Đề)

4.

Ta nằm im trên phiến đá, nhắm mắt lim dim, không còn nói gì thêm.

Gió đêm thổi mát rượi, lòng cũng dịu lại.

Lúc mở mắt ra, ánh trăng đã lên cao, treo lơ lửng giữa trời.

Ta mặc lại y phục, định trở về hang thì bất ngờ thấy Tần Miên đang đứng cách đó không xa, quay lưng về phía ta.

"Tần tiểu thư? Cô vẫn chưa đi sao?"

Nàng quay đầu lại, liếc ta một cái đầy lãnh đạm:

"Đi thôi."

Ta hơi ngẩn người nàng đang… đợi ta à?

Còn chưa kịp mở miệng, nàng đã bước lên trước, dáng đi vẫn lạnh nhạt nhưng không vội vã.

Ta bật cười khẽ.

Vị tiểu thư này, tuy có hơi dữ một chút… nhưng thực ra là người tốt!

……

Trở về sơn động, cơn buồn ngủ ập đến không cưỡng lại được.

Ta nhóm lửa, dựng mấy tấm chắn chắn gió ở cửa hang, quay lại thì thấy Tần Miên đã nằm nghiêng, tựa như đã ngủ say.

Ta lắc đầu tặc lưỡi, cẩn thận lấy tấm áo choàng sạch cuối cùng, nhẹ nhàng đắp lên người nàng.

Ban đêm gió lớn, tiểu thư mảnh mai như vậy, nhỡ cảm lạnh thì phiền.

Ta dựa lưng vào vách đá, vẫn mặc nguyên quần áo, khép mắt lại.

……

Sáng sớm, một tiếng sột soạt khe khẽ khiến ta bật dậy theo bản năng.

Chiếc áo choàng được đắp trên người ta rơi xuống đất.

Khoan đã đây là chiếc áo ta đã đắp cho Tần tiểu thư mà?!

Ta sửng sốt quay đầu nàng đâu rồi?!

Nam Cung Tư Uyển

Không kịp nghĩ nhiều, ta lập tức lao ra cửa hang, hất tung tấm chắn.

Trước mắt là một nhóm người, có đến mấy chục người đứng sẵn, đồng loạt quay đầu nhìn ta.

Tiểu sư đệ vẫy tay:

"Thiếu chủ! Tìm thấy ngài rồi!"

Ta xoa mũi, cúi người bước ra khỏi hang:

"Các ngươi đến bao lâu rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!