Chương 2: (Vô Đề)

2.

Đoàn xe lặng lẽ bon bon suốt ba ngày không gặp trở ngại.

Tiểu sư đệ quay sang thắc mắc:

"Thiếu chủ, nhiệm vụ đơn giản thế này, sao ngài lại đích thân đi hộ tống?"

Ta nhìn về phía rừng rậm mênh m.ô.n. g phía xa, thong thả đáp:

"Có thể vì ta anh tuấn phong lưu, võ nghệ bất phàm, người ta không yên tâm giao tiểu thư cho kẻ phàm tục khác."

Tiểu sư đệ: "…"

"Ngài đúng là anh tuấn thật, nhưng nếu cứ khoe khoang như vậy thì e là chẳng cô nương nào dám gả cho ngài đâu."

Ta liếc hắn một cái đầy khinh thường, không thèm đáp lời.

Cũng đúng thôi. Ngoài phụ thân ra, chưa có ai biết thân phận thật của ta.

Ta vỗ vai hắn, cười nhạt:

"Dù gì thì, tìm thê tử đối với ta vẫn dễ hơn ngươi."

Chúng ta còn đang đùa giỡn thì bỗng trong khu rừng vang lên tiếng động lớn, chim muông hoảng loạn bay vút lên không, tán loạn cả bầu trời.

Ta lập tức cau mày, giơ tay ra hiệu:

"Dừng lại!"

Tiểu sư đệ lo lắng hỏi:

"Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?!"

"Có điều bất thường."

Vừa dứt lời, một toán người bịt mặt đột ngột lao ra từ rừng cây, tay cầm trường đao, khí thế hung hãn.

"Bảo vệ tiểu thư!" ta hét lớn, rút trường thương ra, lao lên chắn trước đoàn xe.

Không an tâm để nàng ngồi trong xe ngựa giữa cơn nguy khốn, ta tung người nhảy lên phía trước, giật mạnh dây cương.

"Giá! Giá!"

Xe ngựa vọt qua vòng vây, ta nghiêng đầu quát lớn:

"Tiểu thư! Bám chắc vào, đường phía trước không dễ đi đâu!"

Toán thích khách cưỡi ngựa bám sát ngay sau, tốc độ đáng sợ.

Không còn cách nào khác, ta vươn tay mở cửa xe ngựa, quát:

"Mau ra ngoài! Không thể giữ xe này nữa!"

Người trong xe chỉ ngập ngừng một chút, rồi nhanh chóng nắm lấy tay ta, nhảy ra ngoài.

Ta vung thương cắt đứt dây cương. Đúng lúc xe ngựa và ngựa tách nhau, ta mang nàng phi thân nhảy lên ngựa.

Và ngay khoảnh khắc ấy, ta mới phát hiện một chuyện… giật mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!