10.
Ngày Tần Miên rời kinh, hắn dậy rất sớm.
Ta đứng trong phòng, nhìn hắn lặng lẽ đứng trước cửa hồi lâu… nhưng cuối cùng vẫn không gõ cửa.
…
Khi hắn đã yên vị trong xe ngựa, ta lớn tiếng gọi:
"Thái tử điện hạ ngồi cho vững nhé, sắp xuất phát rồi!"
Tần Miên kéo mạnh rèm xe lên, vẻ mặt kinh ngạc:
"Hạ Anh? Sao nàng lại ở đây?"
Ta mặc bộ y phục gọn gàng, đầu đội mũ rộng vành, quay lại đáp:
"Ta là thiếu chủ của Hanh Thông tiêu cục, hộ tống ngài đến thành Sầm An chẳng phải việc gì to tát."
Tần Miên chăm chú nhìn ta.
Bị ánh mắt ấy nhìn lâu, mặt ta nóng bừng lên, bèn nói thêm:
"Nhưng mà… phải trả tiền đó."
Tần Miên bật cười:
"Được."
Chuyến đi đến thành Sầm An lần này, chúng ta có thể xem là tương đối may mắn.
Lũ lụt đã bắt đầu rút dần.
Nam Cung Tư Uyển
Nhưng trong thành vẫn còn vô số dân chạy nạn, cảnh tượng tiêu điều.
Ngay khi xe ngựa vào thành, rất nhiều người đã lũ lượt đi theo sau.
Có những đứa trẻ gầy trơ xương chạy bên xe:
"Xin các vị quý nhân cho chúng con chút đồ ăn… xin các vị…"
Nhìn những gương mặt khắc khổ ấy, lòng ta chợt trào lên một nỗi thương xót.
Ta nhớ đến những ngày từng theo phụ thân trốn chạy, hình ảnh cũng chật vật không kém gì.
Chậc… chắc lúc đó, ta cũng chẳng khá hơn là bao.
Bàn tay ta tự nhiên đưa lên sờ túi lương thực buộc ở thắt lưng, định lấy ra…
thì bất ngờ bị Tần Miên ngăn lại.
"Hạ Anh, bây giờ không thể đưa."
Ta sững người nhìn hắn, rồi sau vài giây mới bừng tỉnh:
"Là ta sơ suất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!