Chương 88: (Vô Đề)

Thiệu Từ Tâm nhìn lộ trình đang dần rút ngắn ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi bắt đầu hốt hoảng.

Nàng biết mình hẳn là nên điều chỉnh tâm trạng lại, bình tĩnh lý trí mà nhìn đến vinh dự cùng giải thưởng.

Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì*, nhưng là khi thật sự đến lúc này, khi gặp phải lúc này, thật khó mà bình tĩnh được.

*Mệnh lý hữu thời chung thi hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu , : tạm dịch "Khi điều gì đã được sắp đặt, nó sẽ đến đúng thời điểm. Nếu điều gì không được sắp đặt, không ai có thể làm nó xảy ra, vậy cần gì phải cố sức để thay đổi nó"

Con người ai cũng có dục vọn.g, có chờ mong, cũng khát vọng được khẳng định.

Nàng vốn dĩ liền không phải người yên lặng trả giá, không mong cầu hồi báo.

Nàng là người cực kỳ trương dương, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, nhất định phải có thanh âm nói cho nàng, cho nàng động lực tiến về phía trước.

Giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là động lực trong sự nghiệp diễn xuất của nàng.

Những gì đời trước nàng không thực hiện được, nàng đương nhiên hy vọng đời này có thể thành, vì có thể khiến con đường sự nghiệp của nàng trở nên rực rỡ.

Nàng trầm mặc nửa ngày, yên lặng tiến hành đả thông bản thân, kết quả không hề có hiệu quả.

Dường như là xuất phát từ phản ứng bản năng, nàng lập tức liền nghĩ đến Ôn Chi Hàn, sau khi phục hồi tinh thần lại, ngón tay đã click mở giao diện trò chuyện với Ôn Chi Hàn.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Chi Hàn, bỗng nhiên em có chút sợ......

Nàng rất thành thật mà nói tâm trạng hiện giờ của nàng cho cô.

Nàng đang chờ mong được Ôn Chi Hàn an ủi, nàng cần Ôn Chi Hàn an ủi.

Ôn Chi Hàn vừa lúc có rảnh, trả lời thật sự nhanh. 

Dường như trả lời trong hai giây, Thiệu Từ Tâm nhìn tin mới xuất hiện trên màn hình.

[ Bà Thiệu xinh đẹp ]: Sợ cái gì?

[ Thiệu Từ Tâm ]: Sợ lại lấy không được giải nữ chính xuất sắc nhất, sợ bản thân vẫn là không làm được......

Sau khi ủ rũ nói ra câu này, nàng thấy trạng thái WeChat của Ôn Chi Hàn thay đổi.

Một lát sau, từng tin nhắn của Ôn Chi Hàn nối tiếp nhau xuất hiện ở trên màn hình, mỗi một tin đều là voice chat, đang chờ nàng click mở.

Thiệu Từ Tâm thấy thế, không chút do dự lấy tai nghe ra mang lên.

Click mở tin thứ nhất, giọng nói gấp đôi ôn nhu chậm rãi rơi vào tai, từng chút thổi tan vài phần buồn bã trong lòng.

Nàng lẳng lặng nghe voice chat Ôn Chi Hàn gửi đến.

"Đừng nghĩ như vậy, Từ Tâm"

"Núi này cao còn có núi cao hơn, không ai có thể đoán trước được trong ngành sẽ xuất một con hắc mã nào, có vị tân nhân, tiền bối nào sẽ tỏa sáng trong tầm mắt của công chúng trong năm nay hoặc là năm sau. Vì vậy mỗi một giải thưởng đều yêu cầu thiên thời địa lợi nhân hoà, em không nhận được giải thưởng không có nghĩa là em làm không tốt."  

"Có thể đoạt giải đương nhiên là đáng mừng, nhưng không nhận được cũng không cần bi quan, em đã tận lực, là vận khí không đuổi kịp em."

"Hơn nữa, trong quá trình này em đã rất tiến bộ, năng lực tăng trưởng, điều này mới là trân bảo có thể làm bạn lâu dài với em, cho nên chúng ta đều không phải là không thu hoạch được gì."

Giọng nói dịu dàng trấn an lọt vào tai nàng, Thiệu Từ Tâm giãn mày ra, tâm trạng dần trở nên bình tĩnh.

Đúng vậy, kỹ thuật diễn của nàng đã tiến bộ hơn trước, đây không phải chuyện đáng giá để nàng cảm thấy vui vẻ so với việc đoạt giải sao? 

Chỉ cần có năng lực, thì nàng vẫn luôn có tư cách theo đuổi vinh quang, có thể sử dụng thực lực để nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!