Chương 88: (Vô Đề)

Ta nhìn chằm chằm vào con d.a. o kia, thấy nó từ tay hắn rơi xuống thật nhanh, cắm thẳng vào lồng n.g.ự. c ta.

Máu tươi lập tức b.ắ. n lên mặt hắn.

Hắn không chớp mắt lấy một lần.

Đồng tử nhuộm đỏ máu, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào ta.

Sức lực ta trong khoảnh khắc ấy cạn sạch, mềm nhũn ngã về phía sau, nằm vật trên giường.

Ý thức trở nên mơ hồ.

Chỉ còn cảm nhận được trái tim đang đập chậm dần, m.á. u chảy thành dòng, thân thể dần lạnh đi.

Còn ánh mắt của hắn, kẻ từng là người ta yêu, hiện lên trong đáy mắt ta, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Trong tâm trí, một lời sấm truyền mơ hồ vang vọng trong giấc mộng năm nào.

"Tuy sống mà như chết, tuy c.h.ế. t mà như sống. Yêu là quả của hận, hận là quả của yêu…"

Ta yêu hắn, nhưng lại g.i.ế. c hắn.

Hắn g.i.ế. c ta, nhưng lại yêu ta.

Thì ra… thì ra, duyên kiếp của ngươi, chính là ta.

Ta cứ thế ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ẩn chứa ánh sáng yếu ớt của tình yêu, nước mắt đã cạn từ bao giờ.

Nhan Huyền buông tay, không rút d.a. o ra, mà chỉ lặng lẽ nhìn ta, dịu dàng đến đáng sợ.

"Sư phụ, đêm nay là ngày ta báo thù."

"Cũng là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Hắn cúi đầu l.i.ế. m m.á. u trước n.g.ự. c ta, từng chút từng chút, như chú nai con đang uống nước suối đầu nguồn.

Ta yếu ớt cúi đầu nhìn hắn, đầu ngón tay đặt lên mặt hắn, nhẹ nhàng chạm vào, như cái v**t v* cuối cùng.

Hắn nhắm mắt lại, lộ vẻ hưởng thụ tột cùng, cho đến khi l.i.ế. m sạch m.á. u quanh vết dao, mới ngồi dậy nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm luyến lưu.

"Sư phụ, đừng sợ, giao hết cho ta là được."

Hắn nói ta mặc hỉ phục trông càng xinh đẹp, nên không cởi y phục của ta.

Hắn cũng không cởi y phục của mình, hắn thấy như vậy mới gọi là xứng đôi.

Ta dùng chút ý thức cuối cùng nhìn Nhan Huyền, khuôn mặt đẹp đến ngẩn ngơ ấy, dần dần nhuộm màu d*c v*ng, mày mắt đắm chìm trong đau đớn, tựa như đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Ta không khỏi cau mày, cố nén đau lên tiếng: "Nhan Huyền."

Hắn nghe thấy tiếng gọi, lập tức lo lắng lại gần, khẽ nhíu mày, lộ vẻ không vui:

"Sư phụ, đừng nói nữa. Nếu không sẽ c.h.ế. t nhanh hơn đấy…"

Nghe vậy, ta lập tức nín lặng, môi mím thành đường thẳng, trắng bệch tê dại.

Con người sao có thể c.h.ế. t thê thảm đến vậy chứ?

Hắn nhẹ nhàng phủ lên môi ta, lượn quanh khuôn mặt ta, giọng nói đầy mê hoặc và dụ dỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!