Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sợ hắn không cho ta cơ hội mở miệng lần nữa.
"Tiểu Chẩm, người ta thích là ngươi. Ngươi quên rồi sao? Sau khi chúng ta ở bên nhau, ta đột nhiên muốn đổi tên cho ngươi, vì ta biết ngươi đã quay lại. Từ đầu đến cuối, ta đều biết là ngươi, Nhan Huyền."
Thế nhưng Nhan Huyền nghe xong, chỉ lạnh lùng nhìn ta, không chút biểu cảm:
"Ngươi chỉ là không muốn đối diện với bài vị của hắn mà động phòng cùng ta thôi phải không?"
Ta lắc đầu, nước mắt mơ hồ: "Nhưng chuyện này không liên quan đến hắn!"
"Sao lại không? Mấy hôm trước lúc ở trên giường, ngươi còn gọi tên hắn kia mà, sao lại nói không liên quan?"
Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, hắn lập tức chĩa d.a. o vào mắt ta, khiến ta nghẹn thở không dám nhúc nhích.
"Ngươi coi ta là Sở Vô Yếm đúng không? Ta không phải là hắn. Ta sẽ không vì vài câu ngon ngọt của ngươi mà bị ngươi xoay như chong chóng."
Nhan Huyền lạnh lùng liếc ta:
"Khương Tiễn, ta không nên chơi đùa với ngươi, lẽ ra nên g.i.ế. c ngươi ngay từ đầu. Ngươi giỏi lừa người quá rồi."
Hắn giật lấy cổ tay ta, kéo lên giường, dùng sức đè ta xuống, tay kia giơ cao con dao, cánh tay lơ lửng giữa không trung.
Giằng co rất lâu, hắn mới mở miệng: "Khương Tiễn, ta thật sự muốn g.i.ế. c ngươi."
Một giọt lệ nóng rơi xuống mặt ta.
Ta nằm yên dưới thân hắn, nhìn người tân lang khiến người ta kinh diễm ở khoảng cách gần trong gang tấc, nỗi đau trong lòng từng đợt trào lên, dường như sắp nhấn chìm ta.
Nhan Huyền, ngươi còn đang chờ điều gì?
Chờ ta cầu xin tha thứ sao?
… Vậy ta nên nói gì với ngươi đây?
Đến giờ phút này, nói yêu thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Ta nghĩ, chi bằng đợi ta c.h.ế. t đi, rồi trong mộng sẽ nói với hắn, có lẽ còn tốt hơn.
"Được."
"Ta đã nói với sư phụ rồi, sau khi thành thân, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành."
"Thư từ biệt để trong hộp trang điểm của ta, ngươi chỉ cần mang t.h. i t.h. ể ta đi là được."
Nước mắt của Nhan Huyền lập tức trào ra, nhưng khóe môi vẫn cố gắng gượng nở một nụ cười chế nhạo.
"Ha ha, ngươi nói câu này, là đang đánh cược rằng ta không nỡ ra tay phải không?"
Ta khép mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
"Nhan Huyền, năm đó khi ta lần đầu gặp ngươi, ngươi mới chỉ mười một tuổi, ta…"
Yết hầu như bị xiềng xích vô hình siết chặt, ta mở miệng đầy khó nhọc, muốn nói mà nói không nên lời.
Phải đến khi thở ra một hơi thật dài, mới có thể nghẹn ngào thốt ra từ đôi môi run rẩy:
"Ta… ta vốn không biết… ta thích ngươi."
Lồng n.g.ự. c hắn cũng phập phồng dữ dội, cảm xúc thương tâm đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!