Đêm đó không còn mộng mị gì nữa, ta ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, mãi cho đến khi hoàng đế đích thân gọi ta đến.
"Cái gương ấy, quả thực không soi rõ được gì sao?"
Lý Tuyên cầm một chiếc gương tròn trong tay, lúc này đã phản chiếu rõ ràng gương mặt của hắn.
Ta ngồi phía dưới, gật đầu:
"Đúng vậy. Mỗi khống mộng sư đều đặt một chiếc gương như thế tại mộng tâm, tấm gương ấy vĩnh viễn không thể soi rõ. Dùng để phân biệt đâu là mộng, đâu là thực."
"Dĩ nhiên, cũng có người đặt một chiếc gương thật trong phòng ngủ, soi vào đó, thấy mình rõ ràng mới biết bản thân đã tỉnh."
Lý Tuyên tự nói một mình: "Thế gian này thực sự có người không thể thoát khỏi mộng sao?"
Ta mỉm cười: "Chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Mấy ngày sau đó, ta chuyên tâm dạy Lý Tuyên tu luyện khống mộng thuật.
Ban ngày, ngoài thời gian xử lý chính sự, hắn đều tranh thủ ngủ bù để thực hành.
Hậu cung bị hắn lạnh nhạt đến cực điểm.
Ninh quý phi mấy lần tới tẩm điện tìm, đều gặp cảnh hắn đang nghỉ ngơi.
"Gần đây bệ hạ không khỏe sao?"
Thái giám thân cận đáp lại:
"Bệ hạ gần đây hay buồn ngủ, chỉ có Tiêu mỹ nhân và Khương cô nương là còn gặp mặt được."
Cuối cùng, Ninh quý phi đích thân chờ ta dưới hành lang.
Lần trước gặp, có mặt hoàng đế, nàng ta không nói được gì.
Lần này, nàng ta bước thẳng tới.
"Thật ra ánh mắt và khí chất của Khương cô nương, rất giống một cố nhân của bản cung. Chỉ tiếc vị cố nhân ấy đã c.h.ế. t rồi."
Ta không hề giấu diếm: "Trùng hợp thật, ta đến đây cũng là vì vị cố nhân ấy."
Lạc Ninh hơi biến sắc.
Ta nhìn chằm chằm nàng, từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng:
"Vị cố nhân của ta, đã trốn suốt mười năm, ngay cả mộng cũng không dám. Ta chỉ đành tự mình tìm tới tận nơi."
Nàng dõi mắt nhìn ta, không biểu cảm, chậm rãi nhếch môi cười lạnh.
"Nhưng nơi đây là hoàng cung. Dù ngươi có tìm thấy, thì sao chứ?"
Ta đưa tay chạm vào trán nàng.
Lạc Ninh toàn thân cứng đờ, cung nữ phía sau định xông lên, nhưng nàng lạnh giọng ngăn lại.
"Đương nhiên là để ôn chuyện cũ cho thật kỹ rồi."
Ta chỉ khẽ vén sợi tóc rơi trước trán nàng, như thể lúc đó mới nhận ra nàng đang căng thẳng đến mức nào, không nhịn được khẽ cười:
"Sao thế, nương nương sợ à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!