Sở Vô Yếm bị kinh động tỉnh giấc, từ từ mở mắt.
Trong xe ngựa hoàn toàn trống không.
Ngay khi Sở Vô Yếm tỉnh dậy, Chẩm Nguy đã kịp đưa ta rời khỏi, rơi vào tầng tầng màn lụa phủ quanh.
Hôm sau, ta và Chẩm Nguy cùng thức dậy.
Sở Vô Yếm đã dậy từ sớm, tay cầm chén trà, ánh mắt chăm chú nhìn chúng ta.
Ta hỏi hắn: "Sao vậy?"
Hắn lắc đầu: "Không có gì."
Chẩm Nguy nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc hồi lâu, rồi dời ánh mắt đi, nhàn nhạt cười.
Ta thăm dò hỏi tiếp: "Ngươi đêm qua nằm mộng thấy gì sao?"
Sắc mặt hắn cứng đờ trong thoáng chốc:
"Không có gì. Chắc là ngày nghĩ nhiều, đêm mộng thấy thôi."
Xem ra Sở Vô Yếm trong mộng đã mơ hồ nghe được hoặc nhìn thấy điều gì, chỉ là bản thân tình nguyện cho rằng đó là vọng tưởng từ tâm trí.
Nửa tháng sau, chúng ta đến Minh Châu, tá túc trong nha phủ của Thứ sử để tiện hành sự.
Sở Vô Yếm cùng ta đến thăm vài gia nhân cũ của phủ viên ngoại năm đó.
Dù sao cũng là chuyện của mười lăm năm trước, mỗi người chỉ kể được vài lời vụn vặt, nhưng đều có ấn tượng sâu sắc với Chẩm Nguy.
"Hồi đó phủ có mở đại yến, tiểu công tử kia đẹp lắm, bỏ ra ba trăm lượng vàng để mua về. Đứa lớn đi cùng chỉ là đồ kèm theo, để sai vặt thôi."
"Tối đó, yến tiệc mới bắt đầu không bao lâu, đứa trẻ ấy liền dẫn tiểu công tử chạy trốn."
"Phải đó, đứa lớn còn bị thương, nửa người toàn là máu."
Sở Vô Yếm chau mày: "Hai đứa trẻ chỉ khoảng mười tuổi, nếu có người nhìn thấy thì sao lại không ai ngăn lại?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, một lão nhân lớn tuổi nhất mở lời.
"Đại nhân, chuyện này lúc đó chúng ta từng trả lời quan phủ, chỉ là không được ghi vào hồ sơ."
"Lúc ấy trong phủ thường xuyên mở tiệc, gia nhân có hàng trăm người."
"Lúc ấy có nhiều người thấy hai đứa chạy, nhưng đều không ra ngăn, vì dù sao cũng chỉ là trẻ con..."
Sở Vô Yếm giơ tay ngăn lại: "Ta hiểu rồi."
Hắn đổi chủ đề:
"Người trong phủ không ai đuổi theo, chắc đều đã bị hạ mê, ngất xỉu cả rồi."
"Nhưng hôm ấy hai đứa còn mang theo rất nhiều vàng bạc, các ngươi có thấy chúng chuyển châu báu rời đi không?"
Câu hỏi này trúng trọng tâm.
Mọi người đều nói hai đứa chạy ra cửa sau, leo lên một chiếc xe ngựa, rồi biến mất trong màn đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!